Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Chương 706
Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của Diệp Dư Chiêu: “Con trai ngoan, vừa cúp điện thoại đã tìm cha rồi sao?”
“Đúng vậy, sư nương…” Hai chữ phía sau kêu rất rõ ràng.
Diệp Dư Chiêu: “….”
Hiếm lắm cậu với bật lại được Diệp Dư Chiêu.
Lưu Toàn Phúc vui vẻ không thôi cúp điện thoại, Trình Nguyên Hoa bình tĩnh lái xe.
“Ồ? Sư phụ, chúng ta không phải đi sân bay!” Lưu Toàn Phúc nhìn hướng dẫn cảm thấy hơi không đúng lắm.
Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Đúng, không đi.”
“Vậy chúng ta đi đâu?”
“Lỗ Tượng.”
“!!!”
“Sư phụ vẫn chưa tặng món quà tử tế gì cho cậu nên đến Lỗ Tượng lấy cho cậu một con dao.” Trình Nguyên Hoa mỉm cười nói.
Lưu Toàn Phúc làm học trò của cô vẫn là rất đạt yêu cầu, hơn nữa người học trò này vẫn luôn rất che chở cho cô, cũng vẫn luôn làm việc vì Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Rốt cuộc tính cách của người này như thế nào thì Trình Nguyên Hoa cũng đã xem rõ ràng rồi.
Cô là thật lòng xem cậu là học trò tự nhiên cũng phải vì cậu mà tính toán.
Lưu Toàn Phúc đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn ngơ rồi, cả người cứ ngây ngây ngốc ngốc mù mịt hỏi: “Dao của sư phụ không phải là tác phẩm cuối cùng của Lỗ Tượng rồi sao? Sao ông ấy lại đồng ý đúc tiếp?”
“Học trò của ông ấy Tiểu Lỗ Tượng đã thành nghề rồi, chúng ta không tìm ông ấy mà là tìm học trò của ông ấy.” Trình Nguyên Hoa bình tĩnh nói.
“!!!!”
“Tác phẩm cuối cùng rất quan trọng mà tác phẩm đầu tiên của học trò ông ấy chắc chắn cũng sẽ không qua loa.” Đây mới là nguyên nhân Trình Nguyên Hoa không để Lưu Toàn Phúc ở nhà lâu.
Vốn dĩ hôm nay là tiệc sinh nhật tám mươi tuổi của bà nội cậu, cậu nên ở nhà thêm vài ngày nữa.
Nhưng Trình Nguyên Hoa vội vàng mang cậu đi tìm Tiểu Lỗ Tượng lấy một con dao, tự nhiên có hơi gấp gáp, nếu như hôm nay không đi thì ngày mai có thể đối phương đã nhận công việc khác rồi, cuối cùng thì tác phẩm đầu tiên vẫn là không giống.
Lưu Toàn Phúc nghe vậy thì kích động đến nói cà lăm: “Sư, sư phụ… thật sao?!”
Thực ra cậu giống với cha cậu đều vô cùng ngưỡng mộ dao của Trình Nguyên Hoa, nhưng biết cầu không được cho nên kìm nén lại mong muốn của mình.
Bây giờ biết mình có thể có một con dao làm bếp Lỗ Tượng, loại cảm giác này không cần phải nói nữa, quả thật là giống như trúng vé số vậy.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười gật đầu.
Ban đầu khi cô vừa cầm được Lỗ Tượng cũng kích động không thôi, cho nên cô rất hiểu Lưu Toàn Phúc.
Lưu Toàn Phúc gào to một tiếng…
“Sư phụ!! Cô thật sự là sư phụ ruột của tôi!!”
“Cái gì? Bình thường là sư phụ kế của cậu sao?” Giọng Trình Nguyên Hoa trầm tĩnh.
Lưu Toàn Phúc: “….Không không không, bình thường cũng là sư phụ ruột! Giống mẹ ruột vậy!”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Cút, cô còn chưa già như vậy đâu.
Lái xe hơn ba tiếng đồng hồ mới lái đến bên ngoài một cái sân nhỏ.
Nơi này thực sự khá lệch, quẩn đi quẩn lại, mất rất lâu mới tìm được nơi này.
Trước khi Lưu Toàn Phúc xuống xe còn nghi hoặc nói: “Đúng rồi, sư phụ, sao cô làm bọn họ cảm động bằng lòng nhận đơn này của chúng ta vậy?”
Đây là đơn hàng đầu tiên, có lẽ không phải rất dễ lấy đâu nhỉ?
Không biết sư phụ cậu rốt cuộc đã vì cậu…. tốn bao nhiêu tiền….
Khóe miệng Trình Nguyên Hoa cong lên: “Biết tiền đồ của học trò cậu sắp chính thức ra nghề nên tôi đã lấy địa chỉ từ chỗ Diệp Dư Chiêu, gửi một ít đồ ăn tới đây.”
“Ồ?!”
“Sau đó bọn họ đã chủ động liên hệ cho tôi.”
Lưu Toàn Phúc: “….”
Đồ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thực sự là cái máy giết người lớn!!
Hai người vừa xuống xe, có người đã mở cái cửa lớn đang được khép hờ ra.
Một người đàn ông với gương mặt búp bê, trông cũng khoảng hai mươi tuổi hơn với một cái đầu ổ gà, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Đã chiều rồi mà còn chưa tỉnh ngủ ..
“Cô là ai?” Mắt của người đó dường như là mở không ra, giọng nói cũng không quá lịch sự.
Trình Nguyên Hoa bình tĩnh nói: “Trình Nguyên Hoa, đã hẹn trước sẽ tới đây rèn một con dao làm bếp.”