Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Chương 707
Mắt của người đó vốn mở không ra trong nháy mắt đã mở ra rồi.
Sau lưng cậu ta có một ông già xông ra: “Ái chà, là bà chủ Trình à, mau vào đây mau vào đây!”
Lưu Toàn Phúc: “….” Đây là Lô Tượng sao?
Lỗ Tượng, người được mọi người biết đến là một người không lịch sự, không tiếp đãi người khác đây sao?!
Tiểu Lỗ Tượng với gương mặt búp bê đứng bên cạnh Lỗ Tượng xoa xoa tay: “Sư phụ, đừng gấp, để bà chủ Trình mang đồ đến đây lấy xuống trước đã!”
“Đúng đúng đúng, đồ bà chủ Trình mang đến cốp sau đúng không? Một người con gái em bé như cô không cần động tay đâu, để chúng tôi đến lấy được rồi!” Một già một trẻ lập tức đi lên mở cốp sau ra, rượu trái cây và các loại mỹ thực bên trong đều được nhấc ra.
Lưu Toàn Phúc nhìn dáng vẻ gấp rút của bọn họ thì đến gần Trình Nguyên Hoa nhỏ giọng nói: “Bọn họ? Đây là….”
“Sao vậy?”
“Cũng quá gấp rút rồi đó, mặc dù đồ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký chúng ta ngon…. nhưng phong phạm của đại sư cũng không cần rồi sao?”
Trình Nguyên Hoa nhìn cậu, trần tĩnh nói: “Cậu có còn nhớ cậu đã bái sư như thế nào không? Vừa ăn xong Trác tương miến và Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt là trực tiếp quỳ xuống, đuổi như thế nào cũng không đi.”
Lưu Toàn Phúc: “….” Mặc đỏ lên.
Được rồi, đồ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký chính là khiến người ta không màng gì cả.
Cũng may mắn là khi đó cậu đã trực tiếp quỳ xuống bái sư!
Đó chính là chuyện mà cậu là đúng nhất trong đời này!!
Lỗ Tượng rèn một con dao làm bếp cần phải có thời gian, bởi vì mỹ thực mà Trình Nguyên Hoa mang đến khiến hai người họ vui mừng nên Tiểu Lỗ Tượng còn muốn rèn cho cô một cái nồi.
Thế là Trình Nguyên Hoa cũng ở lại đợi với Lưu Toàn Phúc.
Diệp Dư Chiêu vô cùng ý kiến, mỗi lần gọi video, ánh mắt như con dao hận không thể cạo Lưu Toàn Phúc.
Lưu Toàn Phúc không động đậy, tim của cậu đều ở trên lưỡi dao.
Bọn họ đợi ba ngày, một cái nồi đặt ở cốp xe sau, con dao làm bếp khiến Lưu Toàn Phúc vui mừng không thôi thì nắm ở trên tay, nhìn như thế nào thì vui như thế ấy.
Còn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.
Rất nhanh cha cậu đã gọi điện thoại đến…
“Thằng nhóc con vậy mà lại còn có một con dao Lỗ Tượng trước cha nữa!!”
Lưu Toàn Phúc nhăn mày nhếch mép cười đến ngu ngốc: “Không còn cách nào, ai bảo con có một sư phụ tốt chứ!”
“Sao Tiểu Lỗ Tượng lại đồng ý rèn cho hai người vậy?” Lưu Cẩm Vinh xoa xoa tay, chuẩn bị muốn đi xin một con.
“Dùng mỹ thực để đổi.”
Lưu Cẩm Vinh đang chuẩn bị nói gì đó thì Lưu Toàn Phúc đã ngắt lời: “Cha, tay nghề của cha có thể còn kém một chút, đồ của sư phụ con mới được.”
“Cút… ”
Ngắt điện thoại rồi Lưu Toàn Phúc còn nhìn cây dao làm bếp vui vẻ.
Trình Nguyên Hoa nhỏ giọng nói: “Toàn Phúc, lần này trở về thì chính thức làm món ăn với tôi cho khách đi.”
“!!!!”
“Tôi biết là cậu có thể rồi, đừng có lỗi với con dao này.”
“!!!!”
Bây giờ cậu đem con dao làm bếp này trả lại….
Còn kịp không?
Trình Kiều Vân cũng không biết cô ta như thế nào sống qua những ngày tháng này thành như vậy nữa, cô ta đi trong mù mịt, ánh mắt không có điểm tụ.
Sau khi Nhà hàng Trình Gia sụp đổ, trên cơ bản cô ta không còn lại gì nữa cả, Hạ Gia Thịnh cũng đã chia tay với cô ta rồi, cho dù van xin như thế nào cũng không được gặp mặt Hạ Gia Thịnh một lần.
Trình Kiều Vân vĩnh viễn đều ghi nhớ cái ngày cô ta và Trình Trường Đông rời khỏi thành phố Bạch Dương, ngày đó cô ta vẫn chưa chết tâm vẫn đến nhà họ Hạ đợi Hạ Gia Thịnh.
Cô ta chắc chắn phải gặp được Hạ Gia Thịnh.
Đó chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ta, là các loại suy tính của cô ta, là người đàn ông mà cô ta đã giành được từ tay người chị họ.
Đó còn là sự mong chờ nửa đời còn lại của cô ta, là tương lai của cô ta.
Trình Kiều Vân không bằng lòng buông bỏ!