NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trở Thành Trà Xanh Sau Khi Xuyên Sách - Chương 3

  1. Home
  2. Trở Thành Trà Xanh Sau Khi Xuyên Sách
  3. Chương 3
Prev
Next

Tôi đang suy nghĩ thì cửa lớp bị đá văng ra.

Tần Giao Nguyệt bước vào với những bước chân sắc lẹm, giơ tay tát hai cái vào mặt Chu Khởi San:

“Ở xa đã nghe thấy mày vu khống em gái tao rồi. Tao cho mày mặt mũi quá rồi phải không.”

Cô ấy quay đầu quét mắt một vòng các bạn học xung quanh, mày liễu dựng ngược:

“Các người cũng động não đi chứ. Tần Chiêu Ninh đã đứng nhất rồi thì còn chép bài của ai được? Chẳng lẽ chép bài của người đứng thứ hai là Tạ Vọng à?”

Tôi đúng lúc nép sau lưng cô ấy, nức nở: “Chị ơi, họ… họ còn đăng ảnh giả để bôi nhọ em!”

Tần Giao Nguyệt cầm lấy điện thoại, chỉ liếc một cái, lại tát thêm hai cái nữa vào mặt Chu Khởi San: “Cái ảnh AI chất lượng thấp này mà cũng dám dùng để bóc phốt à.”

Chu Khởi San ôm mặt hét lên: “Mày dựa vào đâu mà chắc chắn là tao! Hơn nữa, làm sao mày đảm bảo được con em gái tốt của mày trước đây chưa từng làm những chuyện này?”

Tần Giao Nguyệt quay đầu nhìn tôi, nhưng đầu ngón tay lại khẽ đẩy tôi ra sau lưng:

“Mày xem cái dáng vẻ yếu đuối của con bé kìa, nó có gan làm chuyện xấu được chắc!”

Tôi kéo vạt áo của Tần Giao Nguyệt: “Chị ơi, em không sao đâu. Chị tốt như vậy, em không muốn chị vì em mà bị liên lụy.”

Tôi vừa rấm rứt với Tần Giao Nguyệt vừa nhướng mày với Chu Khởi San.

Nhìn cô ta nghiến răng nghiến lợi mà vẫn có phần kiêng dè thật sự quá đã.

Tần Giao Nguyệt hận rèn sắt không thành thép, lườm tôi một cái:

“Ai nói chị giúp em, chị chỉ không muốn làm mất mặt nhà họ Tần thôi.”

Cô ấy cứng miệng, nhưng lại kéo tôi ra khỏi lớp học:

“Mấy ngày nay em tạm thời đừng đến trường nữa, chị bảo bố mẹ…”

Tôi lắc đầu, ngắt lời cô ấy: “Không sao đâu chị, không cần nói cho bố mẹ và anh trai biết đâu, em tự giải quyết được mà.”

Hơn nữa bây giờ tôi đã biết ai là người làm rồi.

Trong điện thoại, tin nhắn của Tạ Vọng đang nhấp nháy:

“Chiêu Ninh, em không sao chứ! Những gì trên diễn đàn nói anh đều không tin đâu, anh chỉ tin em thôi.”

“Anh đã giúp em điều tra rồi, là Tần Giao Nguyệt đăng bài đấy, cô ta chắc chắn sợ em cướp mất vị trí của cô ta trong nhà họ Tần.”

Sự “quan tâm” giữa các dòng chữ lộ rõ vẻ giấu đầu hở đuôi.

7

Buổi tối, tôi đứng trước tủ quần áo chọn đồ.

Ngày mai tôi sẽ có bài phát biểu với tư cách là người đứng nhất khối.

Mặc dù giáo viên đã tốt bụng khuyên tôi nên tránh tâm bão, nhưng vẫn có người đang chờ xem tôi bị bẽ mặt.

Bài phát biểu này, tôi nhất định phải đi.

Gạt bộ đồng phục đã gấp gọn sang một bên, đột nhiên tôi phát hiện một chiếc áo lót màu hồng sen xa lạ.

Tôi nhìn vào đường viền ren lượn sóng, nhận ra tám phần là do người giúp việc lúc dọn dẹp đã đặt nhầm áo lót của Tần Giao Nguyệt vào chỗ của tôi.

Tôi cầm quai áo lót lên định đi trả cho cô ấy.

Vừa quay người, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Tần Giao Nguyệt và tôi mặt đối mặt.

Đuôi tóc cô ấy vẫn còn vương những giọt nước chưa lau khô, dây buộc của chiếc váy ngủ lụa lỏng lẻo trễ bên hông.

Cô ấy ngại ngùng nói: “Chị gõ cửa rồi! Em không trả lời…”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Cô ấy mở to mắt, ánh mắt dán chặt vào món đồ trên tay tôi.

Toang rồi!

Tôi hoảng loạn nhét chiếc áo lót vào tủ.

Kết quả là viền ren bị móc vào mắc áo, càng kéo càng chặt.

Mãi mới gỡ ra được thì Tần Giao Nguyệt đã từng bước tiến lại gần tôi.

Đầu ngón tay cô ấy run nhè nhẹ, khi sắp chạm vào cổ tay tôi thì lại giật lại như bị điện giật: “Em… sao em lại có… của chị…”

“Thật sự là hiểu lầm! Không phải em lấy đâu!”

“Em sẽ không… còn lén lút ngửi qua đấy chứ?”

“Em không phải, em không có…”

Tôi lo lắng đến mức muốn quay vòng tại chỗ.

Thế nhưng cô ấy lại đưa tay lên bịt miệng tôi, dái tai ửng lên một màu hồng nhạt:

“Không cần nói nữa, chị hiểu cả rồi.”

“Chị biết em thật sự rất thích chị, trước đây còn lén xem album ảnh của chị… bây giờ đến cả quần áo chị đã mặc qua cũng xem như báu vật.”

Đó là cuốn kỷ yếu tốt nghiệp mẹ bảo tôi xem mà!

Tuy tôi là một “trà xanh”, nhưng tôi không phải là kẻ biến thái!

Cô ấy dường như đang tự thuyết phục mình, lẩm bẩm: “Em gái thích chị gái là chuyện bình thường, dù sao thì bản tiểu thư đây cũng có sức hút lớn như vậy…”

“Yên tâm, chị đều hiểu, chị sẽ bao dung cho em…”

Không, chị hiểu cái gì cơ!

Tôi cố gắng vùng ra khỏi tay cô ấy, nhét chiếc áo lót lại cho cô ấy.

Thế nhưng cô ấy lại đẩy ngược lại: “Thích thì cứ giữ làm kỷ niệm đi, lần sau muốn gì cứ nói thẳng với chị.”

Tôi ngẩn người một lúc, quyết định từ bỏ việc giải thích: “Vậy thì… cảm ơn chị ạ.”

Cô ấy dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, nhét một tập tài liệu được đóng gáy cẩn thận vào lòng tôi: “Chị chỉ tiện tay điều tra thôi, không phải giúp em đâu nhé! Em muốn dùng thì dùng, không muốn thì vứt đi.”

Nói xong, cô ấy sửa lại áo ngủ, ngại ngùng liếc tôi một cái rồi quay người chạy đi.

8

Ngày hôm sau, tôi vừa bước lên sân khấu đã nghe thấy tiếng ai đó hét lớn từ bên dưới.

“Đồ gian lận cút xuống!”

“Anh Vọng mới là nhất! Tần Chiêu Ninh là cái thá gì!”

Trong làn sóng la ó, Tạ Vọng lười biếng dựa vào ghế, cười như không cười.

Tên đàn em bên cạnh hắn đang giơ điện thoại chĩa về phía tôi.

Tôi không để tâm.

“Năm tôi bảy tuổi.”

Giọng nói qua loa khuếch đại, mang theo một chút run rẩy.

“Bố mẹ nuôi đã xé nát chiếc cặp sách tôi nhặt được, nói rằng con gái đi học là lãng phí lương thực. Nhưng tôi mơ ước được đi học.”

“Họ bắt tôi mỗi ngày phải đi cắt cỏ lợn, tôi lại cố chấp trốn trong đống rơm hôi hám, lén đọc những cuốn sách giáo khoa nhặt được.”

“Vì vậy, tôi vô cùng trân trọng cơ hội học tập hiện tại.”

Tôi đưa tay lên lau nước mắt.

Tay áo trượt xuống, để lộ vết sẹo cũ ngoằn ngoèo trên cánh tay.

Trên màn hình lớn là những ghi chú kiến thức dày đặc mà tôi đã tổng hợp cùng với hàng bó vỏ bút bi mà tôi đã viết hết.

Các bạn học hàng ghế đầu hít một hơi kinh ngạc.

Có người đang tự tát vào mặt mình, lẩm bẩm “mình đúng là đáng chết mà”!

“Đúng vậy, tôi đã từng bưng đĩa ở quán bar.”

“Lúc đó tuy tôi nghèo nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bán rẻ thân thể mình, tôi chỉ muốn dựa vào sức lao động của bản thân để kiếm tiền học phí.”

Những bức ảnh lần lượt chuyển đổi: hình ảnh tôi cúi người nhặt ve chai bên cạnh thùng rác, đếm tiền lẻ trong cửa hàng tiện lợi lúc đêm khuya và cả hình ảnh tôi bán hàng rong bên lề đường.

Cuối cùng dừng lại ở bức ảnh gốc của tấm hình bị ghép mặt bằng AI.

“Nhưng tôi không ngờ rằng, việc tôi đứng nhất đã khiến một số bạn học không hài lòng, đến mức khiến tôi phải chịu đựng nhiều lời vu khống như vậy.”

Ánh mắt của các bạn học đồng loạt đổ dồn về phía người đứng thứ hai, Tạ Vọng.

Hắn nhướng mày nhếch mép, cố gắng tỏ ra vẻ thản nhiên như thường lệ.

Rồi lại cúi đầu giả vờ chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt né tránh.

Khi người ta chột dạ quả nhiên sẽ rất bận rộn!

Tôi nén đau tự véo mình một cái, nghẹn ngào nói tiếp:

“Nỗ lực không nên bị những tin đồn che lấp. Tôi tin rằng trường học của chúng ta công bằng và chính trực, nhất định sẽ trả lại cho tôi sự trong sạch.”

Tôi nhìn về phía hiệu trưởng trên bục chủ tịch, ánh mắt đầy tha thiết và mong đợi.

Sắc mặt hiệu trưởng hơi cứng lại, ông hắng giọng, trịnh trọng đảm bảo với tôi:

“Nhà trường sẽ thành lập một tổ điều tra đặc biệt, điều tra triệt để nguồn gốc của những tin đồn trên diễn đàn!”

“Sau này tuyệt đối không cho phép xảy ra tình trạng bôi nhọ bạn học ác ý như thế này nữa! Nếu có vi phạm, sẽ nghiêm trị không tha!”

Những người ban nãy còn la ó chế giễu tôi giờ đây xấu hổ cúi đầu.

Một bạn nữ ở hàng ghế đầu đứng lên:

“Bạn Tần, bạn có thể chia sẻ ghi chú kiến thức cho chúng mình không?”

Cô ấy như một hòn đá ném vào mặt hồ, ngay lập tức gây ra hiệu ứng dây chuyền.

“Cho mình một bản với!”

“Mình cũng muốn!”

Mọi người thi nhau giơ tay.

Giữa đám đông, tôi thấy Tần Giao Nguyệt cắn môi vỗ tay thật mạnh.

Tôi đã giao bằng chứng Tần Giao Nguyệt đưa và những tài liệu tôi thu thập được cho thầy giám thị.

Không lâu sau đã điều tra ra được nguồn gốc phát tán tin đồn là Chu Khởi San.

Cô ta bị mọi người xa lánh như chuột chạy qua đường.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 3"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com