NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Trở Thành Trà Xanh Sau Khi Xuyên Sách - Chương 5

  1. Home
  2. Trở Thành Trà Xanh Sau Khi Xuyên Sách
  3. Chương 5
Prev
Novel Info

Bà Thẩm vớ lấy bình hoa pha lê trên bàn ném mạnh xuống đất:

“Buổi tiệc? Các người ở đây khoe khoang cái gì!”

Anh trai xông ra cửa gọi bảo an.

Sắc mặt bố tôi sa sầm: “Nhà họ Tần tự nhiên sẽ cho hai vị một lời giải thích. Nhưng bây giờ là tiệc sinh nhật của con gái tôi. Tự ý xông vào nhà riêng còn phá hoại tài sản, nếu còn làm loạn nữa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

Bà Thẩm nhanh chóng ngã lăn ra đất, đấm thùm thụp xuống sàn:

“Trời ơi là trời! Nhà giàu cướp con của tôi, bây giờ còn muốn không nhận nợ!”

“Tôi đúng là số khổ mà! Mang thai mười tháng sinh ra mày, bây giờ thì hay rồi, con gái ruột được nhà giàu nuôi đến mức không nhận ra mẹ đẻ nữa!”

Bà ta vừa khóc lóc gào thét, vừa lén lút quan sát phản ứng của mọi người xung quanh.

Ông Thẩm chống nạnh, quay về phía đám đông đang xem, cố ý cao giọng:

“Mọi người phân xử đi, con gái ruột thì ở nhà giàu ăn sung mặc sướng, bố mẹ ở quê nhà thì húp gió Tây Bắc!”

Trong tiếng bàn tán xôn xao, không biết ai đã hét lên một câu: “Tần Giao Nguyệt là do nhà họ Tần nhận nuôi, vậy đây thực sự là bố mẹ ruột của cô ta à?”

“Nghe nói mẹ ruột của cô ta năm đó đã cố ý tráo đổi cô ta với con gái ruột của nhà họ Tần!”

“Chuyện này thật là loạn, bố mẹ ruột tìm đến cửa, nhà họ Tần còn muốn cắn mãi không buông sao?”

13

Thái dương của tôi giật thon thót, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ ảo, chồng chéo lên nhau.

Gương mặt đầy son phấn của bà Thẩm dần dần trùng khớp với khuôn mặt cầm chổi đuổi đánh tôi trong ký ức, trong dạ dày dâng lên cảm giác buồn nôn và sợ hãi.

Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, tôi ép mình phải đứng vững, nhưng đầu gối vẫn không kiểm soát được mà run rẩy.

Đây là nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào xương tủy của nguyên chủ.

Bà Thẩm đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi, con ngươi đục ngầu đảo một vòng, khuôn mặt ngay lập tức hiện lên vẻ hung dữ.

Bà ta ba bước thành hai xông tới, bàn tay giơ cao lên.

Tôi theo bản năng nhắm mắt lại, tay của bà ta đột ngột dừng lại cách má tôi nửa tấc.

Khi mở mắt ra, trên khuôn mặt cay nghiệt đó đã chất đầy nụ cười nịnh nọt:

“Cô Tần, tôi đã vất vả nuôi cô mười mấy năm, ít nhất tiền nuôi dưỡng cũng phải…”

“Bà không được phép chạm vào em gái tôi!”

Tần Giao Nguyệt chắn trước mặt tôi, cơ thể cô ấy vẫn còn run rẩy.

Bà Thẩm thấy vậy, càng làm tới: “Con gái của mẹ ơi! Đều tại chúng ta không có tiền nên cả Giao Nguyệt và Chiêu Ninh đều không nhận mẹ à!”

Bàn tay gầy guộc của bà ta chộp về phía tôi, Tần Giao Nguyệt trong cơn hoảng loạn vớ lấy ly rượu trên bàn định ném tới.

Tôi dùng sức véo vào cánh tay để mình bình tĩnh lại, kịp thời nắm lấy cổ tay Tần Giao Nguyệt.

Bên cạnh đã có rất nhiều ống kính điện thoại chĩa về phía này rồi.

Không thể để họ chụp được cảnh Tần Giao Nguyệt đánh người.

Tiệc này có bảo an ở cửa, cần có thiệp mời mới được vào.

Ông bà Thẩm có thể vào được đến đây, chắc chắn là có người giúp đỡ.

Ánh mắt xuyên qua đám đông, tôi thấy Tạ Vọng đang lắc ly rượu, khóe miệng treo một nụ cười đắc ý.

14

Tôi hít một hơi thật sâu, loạng choạng lùi lại hai bước, giả vờ kinh hãi:

“Dì Thẩm, dì đừng bắt cháu về! Cháu không muốn gả cho một người đàn ông xa lạ chưa từng gặp mặt đâu!”

Những giọt nước mắt lớn lăn dài, ngay trước ống kính đang livestream.

“Dì đã nói sẽ bán cháu cho gã đồ tể ở huyện, nói rằng con gái học nhiều cũng vô dụng…”

“Chị ơi! Chị tuyệt đối đừng đi theo họ! Họ nói phải dành tiền cho em trai mua nhà, họ sẽ gả chị cho một lão già độc thân để đổi lấy tiền sính lễ đấy!”

Lời nói của tôi vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.

Mặt bà Thẩm đỏ bừng, chỉ vào tôi hét lên: “Ninh Ninh, tao biết mày bây giờ về nhà họ Tần có chỗ dựa rồi, nhưng mày không được bịa đặt lung tung!”

Tôi cắn môi, xắn tay áo và ống quần lên, những vết sẹo cũ bầm tím trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ dưới ánh nắng:

“Sự nuôi dưỡng mà hai người nói chính là hễ không vừa ý là lại đánh đập tôi.”

“Tôi đói quá, ăn nửa củ khoai lang. Hai người liền chê tôi ăn nhiều, ném tôi ra ngoài tuyết vào mùa đông…”

“Chị hàng xóm dạy tôi biết chữ, hai người liền nhốt tôi vào chuồng lợn, nói chỉ cho phép em trai đi học!”

Nói đến cuối cùng, giọng nói đã không thể kiểm soát được mà nghẹn ngào.

Tôi biết, đó là nguyên chủ đang trút giận.

Những ký ức đau khổ thuộc về cô ấy như dòng lũ vỡ đê tràn về, tuôn trào ra trong khoảnh khắc này.

Có một cô gái giơ điện thoại lên chĩa vào vết sẹo của tôi.

Tần Giao Nguyệt đột ngột ôm chầm lấy tôi, tim cô ấy đập nhanh như trống trận.

“Hai người đến đúng lúc lắm! Tôi sẽ để luật sư nhà họ Tần kiện hai người tội cố ý gây thương tích, buôn bán trẻ em! Hai người còn mặt mũi đến đây làm loạn sao?”

Tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại gần.

Anh trai dẫn theo nhân viên bảo an bao vây ông bà Thẩm: “Hai người muốn đến đây phân xử phải không? Tốt, vậy thì đến đồn cảnh sát mà nói cho rõ ràng đi!”

Tiếng gào khan của bà Thẩm tắc nghẹn, như con vịt bị bóp cổ.

Bà ta kinh hãi quay đầu nhìn về phía Tạ Vọng, buột miệng nói:

“Không phải chúng tôi muốn đến! Là… là Tạ thiếu gia!”

Lời chưa nói hết đã bị ông Thẩm lườm một cái sắc lẹm, nhưng đã quá muộn.

Sắc mặt Tạ Vọng đột ngột thay đổi, quay người định chuồn đi.

Tôi nhào tới ôm chặt lấy bắp chân của hắn:

“Tạ thiếu gia! Chị em chúng tôi đã đắc tội gì với anh mà anh lại cố ý khơi lại vết sẹo của chúng tôi!”

“Tôi đã mất rất lâu mới thoát ra khỏi bóng ma trước đây! Bây giờ anh muốn chị gái tôi cũng phải chịu đựng nỗi đau này sao!”

Tôi co người lại thành một cục, nhân cơ hội dùng chiếc nĩa tiện tay lấy trên bàn tiệc đâm vào chân Tạ Vọng.

“Buông ra!”

Giọng hắn rít qua kẽ răng.

Chiếc nĩa đâm vào khiến hắn co giật một cái.

Mũi giày theo bản năng giơ lên định đá tôi, nhưng dưới ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh, hắn phải cứng rắn đổi hướng, gót giày dẫm mạnh xuống nền gạch.

Tần Giao Nguyệt xông lên giữ chặt cổ tay hắn:

“Tạ Vọng! Anh đã phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của em gái tôi, tìm người đến đây để sỉ nhục chúng tôi! Nhà họ Tạ các người có ý đồ gì!”

“Tạ thiếu gia định đi đâu vậy, có phải là đến đồn cảnh sát để giải thích tại sao lại đưa họ đến đây không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, tay vẫn không ngừng đâm.

Lồng ngực Tạ Vọng phập phồng dữ dội, hắn dùng sức giật ống quần, nhưng không giật ra được.

Hắn nhìn vào vô số máy quay dày đặc, cuối cùng sụp đổ ôm mặt.

15

Đêm đó, tôi mơ thấy “Tần Chiêu Ninh” trong nguyên tác.

Cô ấy không còn dáng vẻ nhút nhát đó nữa.

Lưng thẳng tắp như cây ngọc lan trong vườn nhà họ Tần, ánh mắt hiền hòa mà kiên định.

Giống như dáng vẻ mà cô ấy vốn nên có.

Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi.

Cúi đầu thật sâu về phía tôi.

Mỉm cười thanh thản rồi quay người rời đi.

16

Vì độ nóng của cuộc thảo luận về âm mưu của nhà họ Tạ và vụ thật giả thiên kim của nhà họ Tần, buổi livestream nhanh chóng lên top tìm kiếm.

Dĩ nhiên cũng không thể thiếu thủy quân mà nhà tôi đã mua.

Dư luận trên mạng suýt nữa đã nhấn chìm nhà họ Tạ và nhà họ Thẩm.

Ông bà Thẩm vì tội ngược đãi trẻ em, gây rối trật tự công cộng và các tội danh khác đã phải vào tù bóc lịch.

Bố mẹ tôi tức giận đã nhờ người trong tù “chăm sóc” họ thật tốt.

Chắc là không còn cơ hội ra ngoài gây rối nữa rồi.

Cổ phiếu của tập đoàn họ Tạ lao dốc không phanh, xanh lét đến hoảng loạn.

Nhà chúng tôi nhân cơ hội đó đã giành được mấy hợp đồng lớn.

Cuộc liên hôn của tôi và Tạ Vọng cũng đã bị hủy bỏ.

Bố của Tạ Vọng tức giận đã dùng gia pháp với Tạ Vọng, vị trí người thừa kế cũng sắp bị thay đổi.

Thái tử nhà họ Tạ từng một thời phong quang vô hạn, giờ đây đã trở thành “phượng hoàng sa cơ” bị cả giới kinh doanh cười nhạo.

Tần Giao Nguyệt cầm máy tính bảng chui vào phòng tôi, vui vẻ cho tôi xem những lời chửi bới Tạ Vọng trên mạng.

“Tạ Vọng chắc tưởng mình đang đóng phim tổng tài bá đạo ấy nhỉ!”

Một V lớn trong giới tài chính đã photoshop đầu của Tạ Vọng thành cây hẹ xanh.

Còn có các tài khoản marketing đào lại chuyện cũ hắn bắt nạt bạn học hồi cấp hai.

Ngón tay cô ấy lướt nhanh trên màn hình, mắt sáng long lanh như phát hiện ra kho báu:

“Video này có triệu lượt xem! Cư dân mạng đã cắt ghép cảnh Tạ Vọng bị em giữ chặt không nhúc nhích được với những cảnh hắn khoe của thường ngày, bình luận cười điên luôn.”

Nói xong còn bắt chước dáng vẻ còng lưng lúc Tạ Vọng quỳ xuống.

Tôi nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô ấy, nhưng trong lòng lại có chút bất an.

Tạ Vọng là kẻ thù dai, đã chịu thiệt thòi ở chỗ chúng tôi, e là sẽ không dễ dàng bỏ qua.

17

Để đề phòng sự trả thù của Tạ Vọng, tôi và Tần Giao Nguyệt ra ngoài đều có vệ sĩ đi cùng.

Không ngờ hắn lại điên cuồng đến mức động tay chân vào má phanh ô tô.

Hắn đã mua chuộc dì Trần bị đuổi đi, để bà ta lấy cớ quay lại lấy đồ đạc bỏ quên để vào nhà tôi.

Khoảnh khắc chiếc xe mất kiểm soát, tài xế vội vàng đạp phanh, nhưng tiếng ma sát kim loại lại mãi không vang lên.

Tần Giao Nguyệt gần như ngay lập tức lao tới, dùng cơ thể che chở cho tôi trong cơn chao đảo dữ dội.

Tôi nghe thấy tiếng lốp xe rít trên mặt đường, nghe thấy tiếng thở dốc của Tần Giao Nguyệt và cũng nghe thấy giọng nói của cô ấy kề bên tai tôi, xen lẫn tiếng khóc nhưng lại vô cùng kiên định:

“Em gái, chị đã cướp đi mười tám năm cuộc đời của em. Cảm ơn em đã không hận chị…”

Tiếng va chạm dữ dội làm màng nhĩ đau nhói, tôi cảm thấy có chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt trên mặt.

Ý thức cuối cùng của tôi là bàn tay cô ấy đang ôm chặt lấy tôi.

18

Tần Giao Nguyệt yên lặng nằm trên giường bệnh.

Trong tiếng “tít tít” đều đặn của máy thở, khuôn mặt tái nhợt của cô ấy được bao bọc bởi một lớp ánh sáng dịu dàng.

Nhờ có cô ấy che chở đầu cho tôi.

Vài ngày sau, tôi đã tỉnh lại.

Nhưng cô ấy lại vẫn chìm trong giấc ngủ.

Mỗi ngày tôi đều đến nói chuyện với cô ấy.

Do bằng chứng xác thực, Tạ Vọng và dì Trần đều đã bị tống vào tù cùng ông bà Thẩm đi bóc lịch.

Bố mẹ và anh trai ngoài việc đến thăm chúng tôi, còn liên kết với một vài người bạn và các công ty đối thủ của nhà họ Tạ, bắt đầu vây hãm nhà họ Tạ.

Anh trai đã giao nộp bằng chứng nhà họ Tạ sửa đổi sổ sách, trốn thuế cho cơ quan chức năng, còn mời một số phương tiện truyền thông lớn đưa tin.

Danh tiếng của nhà họ Tạ đã hoàn toàn sụp đổ, bây giờ dưới lầu tòa nhà họ Tạ toàn là các nhà cung cấp giơ biểu ngữ đòi nợ.

Bố của Tạ Vọng sẽ sớm vào đó đoàn tụ với con trai mình.

Tôi lẩm bẩm kể chuyện bên tai Tần Giao Nguyệt.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, phủ lên hàng mi cô ấy một lớp viền vàng.

Tôi mơ hồ nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Tần Giao Nguyệt không biết đã mở mắt từ lúc nào, khóe mắt cong lên tràn đầy ý cười.

Nước mắt tuôn trào.

Tôi lao vào lòng cô ấy: “Chị ơi!”

– Hết –

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 5"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com