Trở Về Năm 2002 - Chương 2
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Sao, Chu Trị Quốc bảo hai người đến mắng tôi một trận, là để lo công việc ở nhà máy sắt thép cho anh trai tôi hả?”
Bố mẹ tôi chỉ vào tôi, không biết có phải là do tức giận quá không mà không nói được một lời.
Họ không nói thì tôi nói:
“Nếu không phải, vậy thì hai người tin không, chỉ cần tôi không vui, thì anh trai tôi vĩnh viễn đừng hòng bước chân vào nhà máy sắt thép?”
Anh trai tôi là một kẻ vô dụng, không làm nên trò trống gì, lúc tôi gả cho Chu Trị Quốc, nhà họ Chu đã giúp anh ta tìm một công việc ở nhà máy sản xuất đồ nội thất.
Họ định để anh ta vào làm công nhân một vài tháng rồi lên làm tổ trưởng, nhưng anh ta đi chưa được hai tháng thì đã đánh nhau với mấy người, cuối cùng bị đuổi việc luôn.
Sau đó, anh trai tôi lại đi theo người ta lăn lộn mấy tháng, nói là muốn mở quán ăn, làm ăn hơn một năm trời, tiền thì không kiếm được, ngược lại còn lỗ mất mấy vạn.
Bây giờ, bố mẹ tôi nghe người ta nói nhà máy sắt thép ở một huyện khác làm ăn khá tốt, công nhân một tháng cũng có thể kiếm được 400, 500 đồng, nên đã cố gắng hết sức chạy chọt cho anh trai tôi vào đó làm.
Họ đã nói với Chu Trị Quốc mấy lần, nhưng Chu Trị Quốc ngoài mặt thì nói để bố anh ta, ông nội anh ta tìm cách, tìm mối quan hệ, sau lưng lại bảo tôi về nói với bố mẹ, bảo chúng tôi đừng ép anh ta nữa.
Lúc đó trong lòng tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
Kiếp trước, sau khi tôi sảy thai, không biết có phải là để bù đắp cho tôi hay không mà nhà Chu Trị Quốc vẫn giúp anh trai tôi vào được nhà máy sắt thép, khiến bố mẹ tôi vui mừng ra mặt, hận không thể để tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Chu.
Nhưng kiếp này, ai cũng đừng hòng lợi dụng tôi làm bàn đạp.
Bố mẹ tôi bị tôi dọa sợ, có lẽ sợ tôi thật sự gây chuyện khiến anh trai tôi không vào được nhà máy sắt thép, thấy cứng rắn không được, liền chuyển sang mềm mỏng.
Mẹ tôi thay đổi sắc mặt, bắt đầu lau nước mắt:
“Mày nói thế là sao chứ, chẳng phải là bố mẹ lo cho mày nên mới chạy tới đây sao, sao mày lại không biết điều như vậy?”
“Hơn nữa, đó là anh trai ruột của mày, bố mẹ chỉ có hai anh em thôi. Sau này bố mẹ đi rồi, thì chỉ có hai đứa nương tựa vào nhau thôi, nó tốt thì mày mới tốt được chứ!
“Hôm nay biết tin mày gặp chuyện không may, thằng bé lo lắng hơn ai hết, nếu không phải bận quá thì đã sớm đến đây rồi. Mày mà để nó nghe được những lời này, nó sẽ buồn lắm đấy…”
Tôi cười lạnh trong lòng, Đường Kiến Quốc thì làm gì mà bận chứ?
Chẳng qua cũng chỉ là bị vài ván mạt chược giữ chân mà thôi.
Bố mẹ tôi nói một tràng dài, cuối cùng tôi buồn ngủ không chịu nổi, trực tiếp ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì đã không còn thấy bóng dáng của họ đâu nữa.
Lúc này, y tá đến phòng, bảo tôi đi đóng tiền viện phí.
Khi tôi xuống giường, cả người không có sức lực, suýt chút nữa đã ngã ra đất. Chị y tá vội đỡ tôi một cái, miệng lẩm bẩm:
“Bố mẹ cô cũng thật là, vừa nhắc đến đóng tiền thì liền bỏ đi mất, để cô một thân một mình ở đây, làm gì cũng không tiện!”
Tôi cười khổ hai tiếng, không nói gì thêm.
Kiếp trước sau khi tôi chec, cô em họ bên nhà bác tôi đã đến trước mộ tôi để cảm ơn tôi năm xưa đã thi đỗ đại học W, khiến cô ta cả đời thuận buồm xuôi gió, vẻ vang vinh quang, còn nói sau này sẽ đốt cho tôi nhiều tiền giấy hơn.
Lúc đó tôi mới biết, năm đó tôi đã thi đỗ đại học, nhưng bố mẹ tôi đã lấy trộm giấy báo nhập học của tôi, rồi bán cho cô em họ với giá 400 tệ.
Khi đó anh trai tôi cũng đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa có bạn gái, sau đó vất vả lắm mới có một người, nhưng đối phương đòi sính lễ 16.000 tệ.
Năm 1999, 16.000 tệ không phải là một con số nhỏ, bố mẹ tôi cuống cuồng vơ vét tiền từ khắp mọi nơi, không những bán giấy báo nhập học và suất học của tôi, mà còn bán luôn cả tôi, lúc đó mới đủ tiền sính lễ để cho anh trai tôi lấy vợ.
Tính toán thời gian một chút, lúc này cô em họ của tôi chắc là sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?
Vậy thì, tôi phải gửi cho cô ta một món quà đặc biệt để chúc mừng mới được!
4.
Tôi ở lại bệnh viện hai ngày, ngoài việc mất con thì cơ thể tôi không có vấn đề gì khác.
Chu Trị Quốc và bố mẹ tôi cũng chỉ đến vào ngày đầu tiên, đương nhiên bây giờ họ có đến hay không thì đối với tôi cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Sau khi xuất viện, tôi đã nộp đơn xin ở ký túc xá của công nhân ở nhà máy nơi tôi đang làm việc, trưa hôm đó liền dọn đồ đến.
Khi tôi và Chu Trị Quốc bàn chuyện kết hôn, tôi đã tìm được một công việc kế toán ở nhà máy dệt của huyện, khi đó tôi không có kinh nghiệm làm việc, vốn dĩ không vào được, là ông nội của Chu Trị Quốc nhờ vả cho tôi được nhận việc.
Ông nội anh ta là trưởng trấn ở đây, bây giờ đã nghỉ hưu được mấy năm rồi, nhưng lời nói vẫn còn có trọng lượng, ở nhà họ Chu không ít chuyện đều phải xem ý của ông cụ.
Kiếp trước ở nhà họ Chu, cũng chỉ có ông cụ đối xử thật tâm với tôi, chỉ tiếc là ông ấy qua đời quá sớm.
Tính toán thời gian, ngay sau khi Chu Trị Quốc đưa đứa con của người tình về nhận làm con nuôi, ông cụ đã phải nhập viện mấy lần, tôi đoán có lẽ ông ấy đã bị cái mặt dày của Chu Trị Quốc chọc tức.
Dù sao đi nữa, tôi cũng phải về thăm ông cụ 1 chuyến.
Vì làm kế toán ở nhà máy dệt, hai năm nay tôi đã tự học, năm ngoái còn thi được chứng chỉ kế toán, rất nhanh đã lên làm trưởng phòng kế toán, cho nên dù sau này nhà máy có vì mối quan hệ của tôi với nhà họ Chu mà muốn đuổi việc tôi, tôi cũng không hề sợ hãi.
Dù sao, sổ sách của nhà máy, công khai hay mờ ám đều phải qua tay tôi.
Giám đốc nhà máy là một người thông minh, tôi nghĩ dù thế nào ông ta cũng sẽ không gây khó dễ cho tôi, tôi cũng không cần ông ta thật lòng đối xử tốt với tôi, mọi người chỉ cần sống qua ngày là được.
Nếu không, tôi là một kẻ chân đất còn sợ gì một kẻ đi giày chứ?
Đương nhiên là không đến đường cùng thì tôi sẽ không làm như vậy.
Giám đốc nhà máy bóng gió hỏi tôi tại sao lại chuyển đến ký túc xá của công nhân, dù sao thì tôi cũng vừa mới sảy thai, ông ta đã cho tôi nghỉ mấy ngày, vốn là để tôi ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, bây giờ tôi không những không về nhà, mà còn muốn đến ở trong nhà máy?
Tôi nói:
“Chu Trị Quốc nuôi bồ nhí bên ngoài, tôi đang chuẩn bị ly hôn với anh ta.”
Dứt lời, sắc mặt của giám đốc lập tức trở nên kỳ quái, nhưng dáng vẻ tò mò thì rất rõ ràng, tôi cười an ủi ông ta:
“Chuyện này tôi chỉ nói với mình ngài thôi, ngài đừng đi nói lung tung. Lát nữa tôi còn phải về nhà cũ của nhà họ Chu, xem ông nội có thể làm chủ cho tôi được không?”
Giám đốc tuy là đàn ông, nhưng cái miệng lại rất nhanh nhảu.
Bây giờ tôi nói cho ông ta chuyện Chu Trị Quốc ngoại tình, tôi muốn ly hôn, ngày mai có lẽ người của mấy nhà máy bên cạnh đều biết hết rồi.
Nhưng ông ta vẫn khuyên tôi:
“Cô còn trẻ, hôn nhân không phải là trò đùa, đừng mở miệng ra là ly hôn, nói thật, đối với một người phụ nữ như cô thì không tốt đâu.”
Tôi ậm ừ qua loa, không nói gì thêm với ông ta.