Trở Về Năm 2002 - Chương 3
5.
Từ nhà máy đi ra, tôi đến thẳng đồn cảnh sát, muốn hỏi xem đã tìm được tài xế bỏ trốn chưa.
Không ngờ cảnh sát lại nói cho tôi biết, Chu Trị Quốc đã giúp tôi rút đơn rồi.
Tôi tức điên cả người, không ngờ Chu Trị Quốc lại chó má như vậy.
Trong lúc tôi đang không biết phải làm sao thì tình cờ nhìn thấy một người quen.
Đó là Vương Hướng, bạn học của Chu Trị Quốc.
Tôi vội vàng chạy tới với hy vọng anh ấy vẫn nhớ mình, nhưng phải khâm phục trí nhớ của cảnh sát nhân dân, anh ấy chỉ đến tham dự đám cưới của chúng tôi một lần thôi, mà đã nhớ được tôi rồi.
Còn tôi, nếu không phải kiếp trước vì vấn đề hộ khẩu của cháu gái mà chạy đến đồn cảnh sát mấy lần, quen biết anh ấy thì bây giờ tôi không thể nào nhớ ra nổi anh ấy.
Vương Hướng hỏi tôi có chuyện gì, tôi liền kể lại mọi chuyện, anh ấy nhìn giấy tờ chứng nhận sảy thai của tôi, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, vội nói:
“Chị dâu, chuyện này tôi sẽ đích thân điều tra, nhất định sẽ giúp chị tìm ra người đó nhanh nhất có thể!”
Tôi cảm ơn anh ấy, từ đồn cảnh sát đi ra, tôi lại đến nhà cũ của nhà họ Chu.
Thấy tôi trở về, ông cụ nhà họ Chu rất vui vẻ, chắc là không biết tôi đã bị tai nạn xe cộ và mất con rồi.
“Thụ Chi, sao hôm nay lại rảnh rỗi về đây thế này? Trị Quốc sao không đi cùng con sao?”
Ông cụ nhìn ra phía sau tôi, sắc mặt hơi trầm xuống.
Tôi đi tới: “Ông nội, con biết chuyện của Chu Trị Quốc và mối tình đầu của anh ấy rồi, con trai của họ đã 4 tuổi rồi đúng không?”
Ông cụ nghe tôi nói vậy, đầu tiên là sững sờ một lúc, sau đó bước đi không vững, suýt nữa đã té ngã.
“Bọn nó đã có một đứa con 4 tuổi rồi sao?”
Tôi thấy sự kinh ngạc của ông cụ không giống như giả vờ, nên đoán ra hẳn là Chu Trị Quốc đã giấu giếm mọi người.
Tôi đỡ ông cụ vào phòng khách, ông cụ hồi phục tinh thần, vẻ xấu hổ trên mặt không giống như giả tạo.
Ông cụ dù sao cũng là người đã làm lãnh đạo cả nửa đời người, hiểu rõ trốn tránh vấn đề không phải là cách giải quyết, cũng biết thoái thác trách nhiệm không có ý nghĩa gì, nên trực tiếp xin lỗi tôi:
“Lúc đầu khi các con kết hôn, ta thật sự không biết bọn nó vẫn còn liên lạc, thằng cháu này của ta… là do chúng ta không dạy dỗ tốt, khiến con phải chịu ấm ức.”
“Con đến nhà chúng ta nhiều năm như vậy, ta đều thấy ở trong mắt, con là một cô gái tốt, là chúng ta có lỗi với con.”
Tôi hỏi: “Ông nội, trước đây con không biết những chuyện này của Chu Trị Quốc, còn cảm thấy con và anh ấy có thể sống tiếp được, nhưng bây giờ đã biết trái tim và cơ thể của anh ấy đều hướng về một người khác, một gia đình khác, con đương nhiên không thể sống tiếp với anh ấy được nữa.”
“Hôm nay con đến tìm ông, là biết ông thật lòng thương con, con không muốn vì chuyện của con và Chu Trị Quốc mà làm ông phải lo lắng, ông phải giữ sức khỏe mới được.”
Có lẽ ông cụ không ngờ tôi vừa mở miệng đã nói đến ly hôn, nhưng tiền đề của việc ly hôn vẫn là lo lắng cho sức khỏe của ông, nên vốn dĩ muốn khuyên tôi suy nghĩ kỹ hơn, nhưng lời đến bên miệng rồi lại đổi thành tiếng thở dài.
Sau đó, ông ngồi xuống kể cho tôi nghe về chuyện của Chu Trị Quốc và mối tình đầu.
Chỉ vì cô gái kia có tiền sử bệnh tim trong gia đình, nên mẹ của Chu Trị Quốc không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, bà đã làm ầm ĩ rất lâu.
Tôi nghe ra ý của ông cụ.
Ông cũng không phải đặc biệt phản đối việc Chu Trị Quốc cưới mối tình đầu của mình.
Chỉ là cô gái kia là cháu gái của vợ kế của ông cụ, mà con của bà vợ kế và những đứa con của ông cụ đều chec vì bệnh tim, ông cụ sợ rồi.
Ông không muốn Chu Trị Quốc phải trải qua nỗi đau mất con mất vợ, nên mới để mặc cho mẹ anh ta phản đối anh ta.
Nhưng ông cụ không ngờ rằng mẹ chồng tôi lại để mặc cho Chu Trị Quốc làm càn như vậy, một mặt cưới tôi, một mặt lại thỏa hiệp để anh ta ở bên cạnh cô gái kia.
Ý mà ông cụ muốn truyền đạt là ông sẽ dạy dỗ Chu Trị Quốc cho tốt, nhưng cũng bảo tôi nên suy nghĩ lại, dù sao ly hôn không phải là chuyện đùa, việc này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến tôi.
Tôi rất kiên quyết, ông cụ thở dài mấy hơi, nói thẳng Chu Trị Quốc không có phúc, nên cũng không nói gì thêm, sau đó hỏi tôi:
“Vậy đứa bé trong bụng con…”
Tôi cụp mắt xuống, che giấu đau buồn trong lòng, nói:
“Đứa bé đã không còn rồi…”
Tôi không nói là mình bị người khác tông xe dẫn đến sảy thai, chỉ nói là bất cẩn nên bị ngã.
Ông cụ kinh ngạc một lúc lâu, cuối cùng thở dài một câu:
“Đều là số mệnh cả…”
Trong một khoảnh khắc, ông cụ dường như lại già đi mấy tuổi, trước khi tôi rời đi, tôi dặn ông cụ phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá lo lắng chuyện của Chu Trị Quốc và tôi, con cháu có phúc của con cháu, không cần quá cố chấp.
6.
Có lẽ là do tôi đích thân đến đồn cảnh sát một chuyến, bên đó nhanh chóng có tin tức, nói là đã tìm được người tông tôi rồi.
Tôi đến đồn cảnh sát xem qua, ôi trời, vậy mà lại là người quen.
Nhưng dựa theo kiếp trước, lúc này tôi còn chưa quen biết hắn.
Hắn là Lâm Khải, Chu Thận gọi hắn là cậu.
Kiếp trước, tôi bị Chu Trị Quốc và bọn họ giấu giếm thân phận của Chu Thận, chỉ cho rằng Lâm Khải là cậu ruột của Chu Thận.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, tôi thậm chí còn cảm thấy Chu Thận khi lớn lên có vài phần giống với Lâm Khải.
Hơn nữa Lâm Khải luôn đối xử tốt với Chu Thận một cách lạ thường, khoảnh khắc đó, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ vô cùng thú vị.
Đối với Lâm Khải, tôi luôn có ấn tượng không tốt, không chỉ vì kiếp trước hắn thường xuyên đến nhà tôi xin xỏ.
Chủ yếu là có mấy lần hắn đến nhà tôi ăn cơm, uống rượu với Chu Trị Quốc, hắn đã ngang nhiên sàm sỡ tôi trước mặt Chu Trị Quốc.
Tôi nổi giận thì Chu Trị Quốc lại nói tôi làm quá, khiến anh ta mất mặt, nói rằng Lâm Khải chỉ là nhận nhầm người.
Sau này Lâm Khải lại xin lỗi tôi, tôi vì nể mặt mọi người đều là họ hàng, hơn nữa hắn lại đối xử tốt với Chu Thận, nên đã nhẫn nhịn bỏ qua.
Nhưng kiếp này, tôi không còn dễ tính như vậy nữa.
Tôi trực tiếp kiện Lâm Khải với tội danh cố ý giec người và gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Lâm Khải cố biện minh rằng hắn chỉ là vô tình tông phải tôi, vì quá sợ hãi nên mới bỏ chạy.
Nhưng sự biện minh của hắn trước mặt luật sư mà tôi thuê, căn bản không đáng nhắc đến.
Sau khi luật sư nói cho hắn biết tội cố ý giec người và tội gây tai nạn rồi bỏ trốn sẽ bị xử bao nhiêu năm, Lâm Khải trực tiếp phản cung.
Hắn khai rằng mình chỉ là làm theo lệnh của người khác, người muốn tôi sảy thai là một người khác.
Cảnh sát cũng không ngờ rằng, một vụ tai nạn rồi bỏ trốn đơn giản, lại có thể liên quan đến vụ án mua hung giec người thế này, căn cứ vào lời khai của Lâm Khải, bọn họ đã trực tiếp đến bắt người.
7.
Chỉ là không ngờ rằng người bị bắt đến lại có hai người, một là Thẩm Gia, hai là Chu Trị Quốc.
Khi Chu Trị Quốc nhìn thấy tôi ở đồn cảnh sát, cả người anh ta đều cứng đờ, tôi thừa lúc anh ta chưa hồi phục tinh thần, kinh ngạc hét lên:
“Chu Trị Quốc, vậy mà lại là anh, anh thật sự muốn giec tôi và con sao? Anh rốt cuộc còn có chút nhân tính nào không?”