Trở Về Năm 2002 - Chương 4
Sau khi hét xong một tràng, tôi trực tiếp khóc rống lên, Chu Trị Quốc tiến lên kéo tôi:
“Em, em có gì thì từ từ nói, sao cứ nhất quyết phải náo loạn lên như vậy, còn đến cả đồn cảnh sát, em…”
Anh ta còn chưa nói hết thì đã bị tôi quay lại tát cho 2 cái, lớn tiếng chất vấn anh ta:
“Ngày đó tôi bị tông vào bệnh viện, anh tới thăm tôi nhưng không thèm quan tâm đến tôi, không quan tâm đến con, chỉ bảo tôi mau rút đơn. Lúc đó tôi đáng lẽ phải hiểu ra, người muốn mẹ con tôi chec là anh, sao anh lại độc ác như vậy?”
“Đứa con mà tôi đang mang thai cũng là con ruột của anh đấy! Hổ dữ còn không ăn thịt con, anh thì hay rồi, dám ngênh ngang tìm người tông chec mẹ con tôi, sao tôi lại gả cho một tên chó má lòng lang dạ sói như anh chứ…”
“Không phải đâu chị, chị đừng nói Trị Quốc như vậy, anh ấy, anh ấy… khụ khụ…”
Thẩm Gia cũng tiến lên khuyên nhủ tôi, tôi nhìn bộ dạng bệnh tật của cô ta như sắp xuống mồ đến nơi, sợ không cẩn thận sẽ bị cô ta ăn vạ, vội vàng lùi lại mấy bước.
Kiếp trước, có lẽ Thẩm Gia đã qua đời không lâu sau khi tôi sảy thai, ai biết kiếp này cô ta có chec sớm hơn không, nếu cô ta chec ngay trước mặt tôi thì thật sự khó tránh đen đủi.
Sau khi tôi lùi lại, lập tức hỏi cô ta:
“Cô là ai? Cô có quan hệ gì với Chu Trị Quốc?”
Thẩm Gia đáp lại tôi bằng một tràng ho sặc sụa đau tim, Chu Trị Quốc không để ý nhiều như vậy, trực tiếp ôm cô ta vào lòng, đưa người đến cái ghế bên cạnh.
Tôi lười xem bọn họ ân ái, trực tiếp phát điên lên hỏi cảnh sát đi cùng:
“Đồng chí cảnh sát, người kia là ai? Tại sao cô ta lại đi cùng với chồng tôi? Bọn họ không phải là đồng bọn chứ? Chẳng lẽ anh ta là vì ở bên người phụ nữ này, cho nên mới tìm người tông chec tôi sao?”
Lời nói của tôi cơ bản đã định tội cho Chu Trị Quốc, anh ta vội vàng hét lên:
“Đường Thụ Chi, em đừng có nói bậy, anh muốn tông chec em lúc nào chứ!”
“Không phải anh làm thì anh đến đồn cảnh sát làm gì?”
Lúc này, Vương Hướng vội chạy đến ngăn cản sự hỗn loạn, tôi thấy ánh mắt anh ấy nhìn Chu Trị Quốc xen lẫn sự khinh bỉ và chán ghét.
Tôi ngay lập tức biết rằng, hôm nay Chu Trị Quốc chắc chắn sẽ không thể yên ổn ra về.
Chỉ tiếc là Vương Hướng vừa nói ra sự thật có người chỉ điểm Thẩm Gia mua hung thủ tông tôi, thì Thẩm Gia đã hét một tiếng, không thở nổi rồi ngất lịm đi.
Chu Trị Quốc vừa thấy vậy, liền hung hăng nhìn tôi:
“Đường Thụ Chi, sao cô lại độc ác như vậy, nếu Thẩm Gia có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
Bây giờ tôi không còn là Đường Thụ Chi cam chịu ủy khuất, một mình nuốt hận như kiếp trước nữa, nghe anh ta nói vậy, tôi ba bước gộp thành hai bước xông đến cho anh ta thêm 2 cái bạt tai:
“Đồ thối tha ngoại tình giec người, tôi ở đây chờ anh không tha cho tôi đấy!”
Chu Trị Quốc ôm Thẩm Gia, không hề nghĩ rằng tôi sẽ đánh anh ta lần nữa.
Anh ta tức điên người, nhưng lại không thể đánh trả, chỉ có thể bị cảnh sát đẩy ra xe ở bên ngoài.
8.
Tôi khóc một lúc ở đồn cảnh sát rồi thu lại cảm xúc, hỏi Vương Hướng:
“Đội trưởng Vương, tại sao Chu Trị Quốc lại đến đồn cảnh sát cùng người phụ nữ đó? Bọn họ…”
Tôi bày ra vẻ mặt đau khổ, như không muốn đối mặt với kết quả như vậy, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra:
“Chu Trị Quốc thật sự đã ngoại tình sao?”
Thấy tôi mong đợi nhìn sang, vẻ thương cảm trên mặt Vương Hướng càng rõ ràng, nhưng vẫn trả lời tôi:
“Hai người bọn họ quả thật có quan hệ sống chung, hơn nữa còn có một đứa con trai khoảng 4 tuổi.”
Nghe vậy, tôi trực tiếp ngã ngồi xuống cái ghế phía sau, bộ dạng thất thần như bị đả kích nặng nề, miệng lẩm bẩm:
“Chúng tôi chỉ mới kết hôn có 4 năm, chẳng lẽ người phụ nữ kia đã mang thai từ trước khi chúng tôi kết hôn rồi sao? Vậy chẳng phải Chu Trị Quốc đã lừa cưới à?”
Lúc này, có một cảnh sát trẻ tuổi thì thầm nói nhỏ:
“Hai người kết hôn 4 năm, mà anh ta đã có một đứa con riêng 4 tuổi, còn sống chung với người ta, đây chẳng phải là tội trùng hôn sao?”
Hôm nay tôi đến đồn cảnh sát, chính là muốn cho “tình yêu” của Chu Trị Quốc và Thẩm Gia được công khai, để anh ta bị đóng đinh vào tất cả các tội danh “ngoại tình trong hôn nhân”, “trùng hôn”, “lừa cưới”!
Tôi muốn sự thật về việc đạo đức của Chu Trị Quốc suy đồi truyền đến tai của những người có tâm, để anh ta ở đơn vị hiện tại, không nói đến cả đời này, thì trong mười năm trở lại đây cũng đừng hòng thăng tiến trong công việc.
Cả đời này, Chu Trị Quốc cũng đừng mong có thể sống 1 cuộc sống thuận buồm xuôi gió như kiếp trước!
Khi tôi rời đi còn nghe thấy mấy cảnh sát đang nhỏ giọng bàn tán về hành vi bại hoại của Chu Trị Quốc, cũng có người tìm ra đơn vị công tác và gia thế của anh ta, ánh mắt nhìn tôi càng thêm vài phần thương cảm.
Có lẽ Chu Trị Quốc cũng có chút mưu mẹo.
Anh ta vừa đưa Thẩm Gia vào bệnh viện xong đã vội liên lạc với bố mẹ tôi, nói với họ về việc tôi làm ầm ĩ ở đồn cảnh sát muốn kiện anh ta.
Bố mẹ và anh chị dâu của tôi trực tiếp chạy đến nhà máy gào lên đòi gặp tôi.
Chỉ là bọn họ không biết rằng, ngay trước khi bọn họ đến, tôi đang tiếp đãi mấy phóng viên đến phỏng vấn về chuyện tôi bị “cướp mất suất nhập học”.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi thì lập tức xông tới.
Tôi thấy bà ta giơ tay lên, biết rằng bà ta lại muốn đánh tôi.
Tôi có thể né tránh, nhưng nghĩ đến việc có phóng viên ở phía sau, liền nhịn đau chịu 2 cái tát của bà ta, sau đó nghe bà ta hét lên:
“Đường Thụ Chi, mày điên rồi à? Trị Quốc là chồng của mày, mày kiện nó làm gì hả?”
Để cho phóng viên có được càng nhiều tư liệu phát sóng, tôi kích thích mẹ tôi:
“Tôi không chỉ muốn kiện anh ta giec người, tôi còn muốn kiện anh ta tội trùng hôn chúng tôi mới kết hôn 4 năm, mà anh ta đã có một đứa con riêng 4 tuổi, tôi là thứ rẻ rách như vậy sao?”
“Anh ta đã muốn ở bên người khác, còn đến gây họa cho tôi làm gì? Tôi chính là muốn kiện anh ta, tôi muốn anh ta phải ngồi tù mọt gông!”
Mẹ tôi quả nhiên phát điên, liên tục đánh vào người tôi, trong miệng còn không ngừng mắng to:
“Điên rồi, điên rồi, Trị Quốc là chồng mày, mày kiện nó thì có lợi gì cho mày?”
Tôi hùng hồn đáp trả:
“Tôi kiện anh ta là vì anh ta phạm pháp! Tôi không biết anh ta còn có đồng phạm, một lưới bắt hết là quá lợi ấy chứ!”
“Hơn nữa, cho dù Chu Trị Quốc có ngồi tù hay không thì tôi cũng sẽ ly hôn với anh ta, anh ta căn bản không ảnh hưởng được gì đến tôi!”
“Ngược lại là bà đấy, lúc đầu vì anh trai tôi muốn kết hôn, mà bà nhẫn tâm gả tôi cho Chu Trị Quốc để đổi tiền sính lễ, bây giờ không cho tôi kiện anh ta, có phải là lại muốn nhờ vả anh ta xin cho anh trai tôi một vị trí ở nhà máy sắt thép đúng không?
“Anh trai tôi là con của bà, vậy tôi không phải sao? Chỉ vì tôi là con gái, cho nên bà có thể tùy tiện hi sinh tôi, để tôi chịu thiệt thòi ấm ức đều không sao đúng không?”
Mẹ tôi nghe thấy vậy thì nhảy dựng lên như con mèo bị dẫm phải đuôi:
“Chúng tao cầu tổ tiên phù hộ mới tìm được nhà họ Chu tốt như vậy cho mày, đến miệng mày lại thành hi sinh, còn để mày chịu thiệt thòi ấm ức, mày cũng không nhìn xem, có bao nhiêu người xếp hàng muốn gả cho Trị Quốc hả?”
“Người ta coi trọng mày, đó là phúc của mày, mày còn chê cái này chê cái kia, đúng là ăn no dửng mỡ, cái thứ rẻ rách không lên được mặt bàn! Để xem hôm nay tao có đánh chec mày không?!”