Trở Về Năm 2002 - Chương 5
Lúc này, anh trai tôi lại giả vờ chen vào kéo tay mẹ tôi:
“Kìa mẹ, mẹ nhẹ tay thôi, em gái con chỉ là tức giận quá nên mới nói vậy, mẹ chấp nhặt với nó làm gì?”
“Đúng đó, đúng đó, mọi người đều bớt giận đi, mau đi bảo cô của con đừng làm bà giận nữa.” Chị dâu cũng hùa theo, đẩy cô cháu gái Đường Nhụy đến trước mặt tôi.
Cô bé sợ sệt nhìn mẹ mình một cái, thấy mẹ mình trừng mắt, lúc này mới cúi đầu bước về phía tôi.
9.
Bây giờ nhìn lại cả nhà này, tôi bỗng thấy khó chịu cả về tâm lý lẫn sinh lý.
Tôi nhanh chóng tránh khỏi bàn tay đang vươn ra của mẹ, lùi lại mấy bước trước khi Đường Nhụy suýt nữa ôm lấy tôi.
Kiếp trước, sau khi tôi sảy thai và không thể sinh con nữa, mẹ tôi miệng thì nói lo lắng cho tôi, muốn anh trai tôi cho Đường Nhụy đến làm con nuôi của tôi, nhưng thực chất là lo lắng tài sản nhà họ Chu cuối cùng đều sẽ rơi vào tay Chu Thận.
Hơn nữa, lúc đó anh chị dâu tôi lại muốn sinh thêm một đứa con trai, nhưng chính sách lại rất nghiêm, sinh con thứ hai không biết sẽ bị phạt bao nhiêu tiền.
Vì vậy, bọn họ liền nghĩ đến việc mau chóng tống cổ đứa cháu gái này đi.
Chỉ có tôi là ngốc nghếch cho rằng mẹ tôi và anh trai tôi thật sự suy nghĩ cho tôi.
Kiếp trước, sau khi Đường Nhụy được nhận nuôi dưới danh nghĩa của tôi, tôi đã nuôi nấng nó rất tốt.
Thành tích học tập của nó không tốt, tôi liền ở bên cạnh cùng nó lựa chọn con đường khác, nó thích piano, tôi đã bất chấp áp lực để đưa nó đi theo con đường đó.
Tôi mặc gió mặc mưa, bất kể thời tiết khó khăn thế nào cũng cố gắng đưa nó đi luyện đàn, đưa nó đi tham gia các cuộc thi, lên kế hoạch cho nó có một tương lai phù hợp và rạng rỡ nhất.
Và Đường Nhụy cũng thực sự có chút năng khiếu âm nhạc, dựa vào tài năng piano này mà thi đỗ vào một trong những trường top 985 trong nước, có một tương lai tươi sáng.
Nhưng đến khi tôi bị bệnh, nó lại là người đầu tiên từ bỏ việc điều trị, nó nói với tôi:
“Đáng ra bà phải chec từ lâu rồi, nếu không phải tại bà thì sao tôi phải chia cách với bố mẹ? Sống ăn nhờ ở đậu trong nhà người khác như vậy chứ?
“Nếu không phải do bà, thì sao tôi lại phải sống khổ cực như vậy, ngày đêm chỉ biết luyện đàn, tôi chẳng qua cũng chỉ là công cụ để bà kiếm danh tiếng thôi, may là cuối cùng bà cũng sắp chec rồi, tôi cũng sẽ được giải thoát!”
“Tôi sẽ không cho bà một đồng nào, cũng sẽ không cứu bà! Bà cứ đau khổ mà chec đi, cảm nhận nỗi khổ mà tôi đã chịu đựng trong những năm qua đi!”
Lúc này tôi mới biết, đứa cháu gái mà tôi hết lòng che chở, thay nó chắn gió chắn mưa, trải đường cho tương lai, lại hận tôi đến tận xương tủy.
Đường Nhụy đã ký vào giấy xác nhận từ chối điều trị ở bệnh viện, bỏ mặc tôi ở bệnh viện lạnh lẽo, để tôi tự sinh tự diệt rồi không bao giờ đến nữa.
Sau khi tôi chec đi, nó vui vẻ trở về nhà anh chị tôi, dùng tiền kiếm được từ biểu diễn và thi đấu để mua nhà mua xe cho bọn họ, đưa bọn họ đi du lịch, ăn sung mặc sướng.
Tôi còn nghe thấy anh trai và bố mẹ tôi nói:
“Năm đó đưa nó cho con khốn kia là đúng. Nhìn xem bây giờ nó kiếm tiền dễ dàng thế nào, sau này Đường Quang Diệu nhà chúng ta có chị gái nó giúp đỡ, sợ gì không thành công?”
Chị dâu tôi cũng tiếp lời:
“Đúng vậy, vẫn là mẹ nghĩ chu đáo có tầm nhìn!”
Lúc này, hiếm khi nghe thấy mẹ tôi thở dài vì tôi một câu:
“Chỉ là cái thằng con riêng nhà họ Chu kia đúng là không ra gì, em gái mày chec mà cũng không thèm về nhìn một cái, uổng công em mày đối tốt với nó như vậy!”
Anh trai tôi khinh bỉ: “Năm đó con thấy cô bồ nhí của Chu Trị Quốc bị bệnh tim, còn tưởng rằng cô ta sẽ không sinh được đứa bé này.”
“Không ngờ cô ta mạng lớn như vậy, không những sinh được con trai, mà thằng bé đó còn sống thêm được nhiều năm nữa… Nếu không thì bây giờ đồ của nhà họ Chu đều là của Nhụy Nhụy nhà mình rồi!”
Chị dâu tôi tặc lưỡi:
“Em gái anh ngu thật, nhiều năm như vậy rồi mà, cô ta thật sự không phát hiện ra thân phận của Chu Thận hay sao?”
Anh trai tôi hả hê cười nhạo:
“Xì, cô ta biết thì sao chứ? Chẳng lẽ còn có thể ly hôn với Chu Trị Quốc à? Ly hôn rồi, ai còn muốn loại phụ nữ không sinh được con như cô ta? Cô ta định sống thế nào đây?”
Chị dâu tôi gật gù:
“Cũng đúng! Đấy đều là số mệnh của cô ta!”
Cuộc đời bi thảm của tôi, trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một câu “đều là số mệnh của cô ta”.
Nhưng số mệnh của tôi, dựa vào đâu mà do bọn họ quyết định chứ!
10.
Tôi hỏi anh trai:
“Đường Kiến Quốc, tôi hỏi anh, lúc đầu khi tôi kết hôn với Chu Trị Quốc, có phải các người đều biết anh ta có một cô bạn gái cũ đang mang thai đúng không?”
Năm đó mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt rồi kết hôn với Chu Trị Quốc, tôi còn thắc mắc sao một người có điều kiện như Chu Trị Quốc lại vừa mắt tôi, còn đồng ý cho nhà tôi 33.000 tệ tiền sính lễ.
Ở những năm 90, 33.000 tệ có thể coi là một số tiền trên trời, mà nhà anh ta vẫn thoải mái đưa cho gia đình tôi, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng là do Chu Trị Quốc coi trọng tôi.
Nhưng bây giờ tôi mới hiểu ra, có lẽ nhà anh ta bỏ ra số tiền đó là để mua đứt nửa đời còn lại của tôi.
Dù sao thì loại người nhà như nhà tôi, biết đối phương có vấn đề mà vẫn gả con gái cho nhà họ, cũng không có nhiều.
Không những giúp nhà trai che giấu lừa dối tôi, mà thậm chí sau khi vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, bố mẹ tôi còn hết lòng hết dạ giúp đối phương PUA tôi, mắng tôi, bắt tôi phải thỏa hiệp, để tôi cam tâm tình nguyện mà hi sinh vì bọn họ.
Nhưng dựa vào cái gì!
Chẳng lẽ chỉ vì tôi là một đứa con gái? Nên tôi phải trả giá, phải hi sinh, phải bị tất cả mọi người hút máu?!
Ánh mắt anh trai tôi lảng tránh, nhưng rất nhanh lại bày đặt lý lẽ với tôi:
“Thụ Chi, em nghĩ lại mà xem, nhà họ Chu giàu có như vậy, nếu không phải vì mẹ của Chu Trị Quốc không cho anh ta cưới mối tình đầu bị bệnh thì làm sao đến lượt em gả vào đó chứ, chúng ta chẳng phải là đều vì tốt cho em sao!”
Chị dâu tôi kéo áo anh ta vài cái, có vẻ như đang muốn khuyên anh ta đừng nói nữa.
“Thụ Chi à, anh trai em không có ý đó, chỉ là muốn nói nhà họ Chu có điều kiện tốt, em gả vào đó sẽ không phải chịu khổ, ăn sung mặc sướng cả đời!”
Lúc này, phóng viên và mấy đồng nghiệp ăn nói giỏi giang lập tức đứng ra bênh vực tôi:
“Nhà họ tốt như vậy, sao cô không gả?”
“Đúng vậy, biết rõ đàng trai có người phụ nữ khác, cô ta còn đang mang thai, mà vẫn để con gái nhà mình gả vào nhà đó, các người như vậy chẳng phải là đang bán con gái sao, đây là thứ gia đình gì vậy? Làm con gái nhà các người, quả thực là xui xẻo tám đời!”
“Đúng đấy, nghe nói tiền sính lễ mà nhà họ Chu đưa năm đó cũng không hề ít đâu! E rằng chính vì ham tiền sính lễ nên mới bán luôn cả giấy báo nhập học của con gái, rồi bắt người ta lấy chồng luôn đó!”
Trước đó, phóng viên đến tìm tôi cũng đã nói rõ nguyên nhân.
Họ nói rằng có người đã tố cáo em họ tôi chiếm đoạt giấy báo nhập học đại học W của tôi, họ đến để xác minh và tìm hiểu sự thật.
Đám đông xôn xao bàn tán, lúc này phóng viên cũng thu thập đủ tư liệu, còn đi đến hỏi tôi:
“Cô Đường, theo lời khai của em họ cô, năm đó chính bố mẹ cô đã bán giấy báo nhập học đại học W của cô cho cô ta với giá 400 đồng, chuyện này cô vẫn luôn không hề hay biết sao?”
Nghe vậy, tôi điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, nhìn bố mẹ tôi đang hoảng loạn cúi đầu:
“Tôi không hề hay biết, năm đó tôi mãi không nhận được giấy báo nhập học, cứ tưởng mình thi rớt rồi.”
“Vốn dĩ tôi còn muốn xin bố mẹ cho tôi học lại một năm, nhưng bố mẹ tôi cứ mắng tôi đã lớn tuổi rồi, đọc nhiều sách nữa cũng vô dụng, sau này vẫn phải lấy chồng sinh con thôi…”
“… Sau đó, hai người đã tìm cho tôi một đối tượng xem mắt, chính là người chồng hiện tại của tôi.”