Trở Về Năm 2002 - Chương 6
Phóng viên vừa ghi chép vào sổ tay, vừa ngẩng đầu lên tự giới thiệu với bố mẹ, anh chị dâu của tôi.
Bố mẹ tôi vừa nghe thấy cô ấy là phóng viên, trên mặt lại có thêm một tia hoảng sợ.
Nhưng khi đối phương hỏi bọn họ:
“Xin hỏi tại sao năm đó hai người lại bán giấy báo nhập học của cô Đường cho em họ cô ấy? Hai người có biết hành vi này là vi phạm pháp luật không?”
“Tôi, tôi…” Mẹ tôi vốn chỉ hung hăng với tôi, còn trước mặt người ngoài thì ngoan như chim cút, lúc này bà tất nhiên không nói được một lời.
Ngược lại, anh trai tôi đứng trước mặt bố mẹ tôi, sắc mặt dữ tợn nói:
“Chúng tôi không biết cô đang nói cái gì, cái gì mà bán giấy báo nhập học cho người khác, căn bản không có chuyện đó…”
Lúc này có người xem náo nhiệt hừ một tiếng:
“Bọn họ có thể không biết sao? Để cho thằng con phá của này lấy vợ, nhà họ Đường nghèo đến mức đó, chỉ có thể bán con gái thôi, mà con gái đi học rồi thì còn bán được gì nữa?”
“Đúng đó, đúng đó! Vì con trai mình mà cắt đứt cả tiền đồ của con gái, đúng là một nhà lòng lang dạ sói!”
“Tôi nói mà, con bé nhà bác cả Đường suốt ngày lêu lổng ở trường, mà lần trước còn nghe mẹ nó khoe khoang, nói là học đại học top mấy của cả nước, ra trường có công việc tốt, lúc đó tôi đã thấy lạ rồi, hạng như nó thì làm sao mà thi được vào đại học top mấy cả nước chứ?”
Trong nhà máy có người cùng thôn với chúng tôi, mọi người nghe được chuyện này, liền trực tiếp kêu gào lên.
Đường Kiến Quốc hoảng hốt, vội vàng phủ nhận:
“Đánh rắm, đừng có nói bừa, căn bản không có những chuyện này…”
Mọi người bắt đầu la hét ầm ĩ.
Phóng viên vừa nhìn thái độ của người nhà đối với tôi, lại vừa nghe những lời mọi người xung quanh nói, khi nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy sự thương cảm:
“Cô Đường, cô có nghĩ đến sẽ xử lý chuyện này như thế nào chưa?”
11.
Thời đi học, tôi từng có một người bạn.
Thành tích của cô ấy tốt, đã đậu vào một trường đại học trọng điểm ở tỉnh S, thành tích của tôi cũng không thua kém gì cô ấy, nên khi biết tôi thi rớt đại học, cô ấy thậm chí còn sốc hơn cả tôi.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của hai chúng tôi lại rất giống nhau, so với việc đi học, thì gia đình càng hy vọng chúng tôi có thể nhanh chóng đi làm hoặc gả chồng để báo đáp gia đình hơn.
Cô ấy may mắn hơn tôi ở chỗ, bên dưới cô ấy chỉ có hai em gái, bố mẹ cũng chưa đến mức ngu muội mà bán cô ấy đi.
Cho nên tôi đã liên lạc với cô ấy, nói cho cô ấy biết năm đó có thể tôi không hề thi rớt, mà là bố mẹ tôi đã bán giấy báo nhập học của tôi cho em họ, tôi muốn nhờ cô ấy giúp tôi đi tìm hiểu.
Cô ấy nói gần đây vừa hay cô ấy phải đi cùng với giáo sư đến đại học W tham gia một cuộc thi, đến lúc đó hỏi thăm một chút là biết.
Sau này, cô ấy quả thực đã tìm thấy một người tên “Đường Thụ Chi” ở đại học W, và người đó chính là em họ của tôi, Đường Đan.
Thời cấp 3, Đường Đan học cùng trường với chúng tôi, nhưng con bé là nổi tiếng đội sổ bét lớp, nó tuyệt đối không thể nào thi đỗ vào đại học W được, huống chi nó lại còn dùng tên của tôi.
Mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
Bạn tôi hỏi tôi phải làm sao, tôi nói tôi chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng.
Thế là, cô ấy giúp tôi viết mấy lá thư khiếu nại, rồi tìm mấy người bạn học làm phóng viên của cô ấy, dự định sẽ làm một phóng sự xã hội có ý nghĩa về chuyện của tôi.
Nhưng sự việc đến bước này, thực ra cũng chưa có ảnh hưởng lớn lắm, nên tôi đã âm thầm làm một chuyện lớn, tính theo thời gian thì mấy ngày này sẽ có động tĩnh thôi.
Chỉ là tôi cũng không ngờ, chúng tôi ở bên này vừa cãi nhau ầm ĩ, thì bên kia cảnh sát đã dẫn hai người đàn ông trung niên chạy tới.
Tôi nhắc nhở phóng viên một câu, nói tôi đã tố cáo cả sở giáo dục và trường học.
Ánh mắt phóng viên vốn còn đang thương cảm lo lắng cho tôi, đột nhiên sáng lên, có vẻ như lúc này mới nhận ra tôi không mềm yếu như vẻ bề ngoài.
Nhưng rất nhanh cô ấy đã không có thời gian rảnh để nghĩ nhiều nữa, vội ra hiệu cho đồng nghiệp đang quay phim một tiếng, chạy về phía mấy người cảnh sát.
Tôi đoán, lúc này trong mắt cảnh sát và mọi người ở sở giáo dục, chắc tôi giống như một kẻ đần độn, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, nhưng lại toàn làm bậy, kiện tụng lung tung.
Nhưng nếu tôi trực tiếp kiện bố mẹ tôi thì chỉ có thể quy vào chuyện gia đình, loại chuyện này thì có bao nhiêu người quan tâm chứ?
Đã muốn làm thì phải làm lớn, dù sao thì cũng đã bỏ tiền ra rồi.
Cảnh sát điều tra xong, trực tiếp bắt bố mẹ tôi đi. Dù sao thì bên đại học W, Đường Đan đã khai hết mọi chuyện về việc mua giấy báo nhập học của tôi rồi, bố mẹ tôi không thể trốn tội được.
Cho đến khi bị cảnh sát đưa đi, bố mẹ tôi vẫn còn mơ hồ, căn bản không thể ngờ rằng tại sao sự việc lại đột nhiên thành ra như vậy?
Đường Kiến Quốc còn quay sang mắng tôi:
“Đường Thụ Chi, mày có bị sao không vậy? Tự mình kiện chồng rồi lại kiện cả bố mẹ, mày có còn là người nữa không?”
“Sói mắt trắng còn không có ai vô lương tâm như mày, dù sao bố mẹ cũng là bố mẹ mày đấy! Mày mau… mau nói với bọn họ, đều là hiểu lầm thôi, mày, mày căn bản không thi đỗ đại học W, không liên quan gì đến mày cả…”
Không đợi tôi mở miệng, đồng nghiệp bên cạnh đã không nhịn được nữa:
“Hừ! Anh có tư cách gì mà nói cô ấy? Bố mẹ anh bán giấy báo nhập học của cô ấy, bán cả cô ấy, đổi lấy sính lễ để cho anh cưới vợ, anh còn dám mở mồm mắng cô ấy là sói mắt trắng, tôi thấy anh mới là con sói mắt trắng rác rưởi đó!”
“Đúng đúng! Mau cút đi, nhà máy chúng tôi không chào đón loại rác rưởi như anh!”
Mọi người đều phẫn nộ, người này một câu người kia một câu, nước bọt phun ra suýt chút nữa đã làm cả nhà Đường Kiến Quốc chec đuối.
Sau đó, lãnh đạo sở giáo dục đến an ủi và khuyên giải tôi một phen. Nhưng cũng bày tỏ, luật pháp sẽ không dung thứ đối với hành vi của bố mẹ tôi, bọn họ cũng sẽ không dung túng.
Tôi nói, mọi chuyện cứ làm theo quy định của pháp luật.
Cuối cùng, tất cả chúng tôi đều rất hài lòng.
Ngày ra tòa, bố mẹ tôi bị kết án ba năm năm tháng ở phiên tòa sơ thẩm, phiên tòa phúc thẩm giữ nguyên bản án.
Đối với nhà em họ tôi, Đường Đan bị kết án hai năm, bố mẹ của Đường Đan thì bị phạt tiền.
Nhưng số tiền này tôi không lấy, tất cả đều bị Đường Kiến Quốc bỏ túi.
Con người anh ta chính là không biết xấu hổ như vậy, vừa nhận tiền vừa mắng tôi là kẻ vô lương tâm sói mắt trắng, vừa gào mồm nguyền rủa tôi chec không yên lành.
Nhưng tôi cảm thấy, kiếp này không có con ngốc như tôi làm túi máu cho anh ta, có lẽ nửa đời còn lại của anh ta mới thực sự là chec không yên lành.
Cứ chờ mà xem.
12.
Sau khi chuyện của bố mẹ tôi tạm thời kết thúc, tôi gửi thư luật sư khởi kiện Chu Trị Quốc tội trùng hôn, yêu cầu được ly hôn với anh ta.
Đương nhiên, việc này không ảnh hưởng đến việc tôi kiện Thẩm Gia tội mưu sát.
Hai tháng sau, Chu Trị Quốc mệt mỏi tìm đến tôi, hỏi tôi muốn gì thì mới chịu buông tha cho Thẩm Gia, nhưng lại không hề đề cập đến chuyện ly hôn với tôi.
Nói cũng kỳ lạ, ở kiếp trước hai tháng sau khi tôi sảy thai, Thẩm Gia đã chec rồi.
Nhưng kiếp này, có lẽ là do hiệu ứng cánh bướm, mà cô ta tuy thân mang bệnh tật, nhưng vẫn sống rất tốt.
Còn ông cụ nhà họ Chu, không biết có phải là do tôi đã nhắc nhở trước hay không, ông chỉ tức giận đến mức nhập viện khi biết tôi bị sảy thai là do Chu Trị Quốc và Thẩm Gia tìm người tông tôi, còn sau khi xuất viện thì không còn quản Chu Trị Quốc nữa, ông cũng không hề nhập viện lại.
Tôi đã đến thăm ông cụ vài lần, trông ông ấy vẫn khỏe mạnh.
Do có ông nội Chu Trị Quốc gây áp lực, nên bố mẹ anh ta không hề đến gây chuyện với tôi, còn về phần Chu Trị Quốc, có lẽ cũng đã bị ông cụ dạy dỗ, cả người trông tiều tụy đi không ít.
Tôi nói thẳng: “Đưa cho tôi 100.000 tệ, ly hôn với tôi thì tôi sẽ buông tha cho các người.”
Chu Trị Quốc: “Cô điên rồi à! 100.000 tệ? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?”
Tôi không muốn lằng nhằng:
“Vậy thì cứ chờ mà ra tòa đi, đến lúc đó anh lại chờ Thẩm Gia ngồi tù mấy năm nữa rồi hai người lại đoàn viên nhé!
“Đừng tưởng tôi không biết, những năm này, tiền sinh hoạt anh không đưa cho tôi một xu, còn nuôi Thẩm Gia ăn ngon mặc đẹp, mua nhà cho cô ta, mấy năm này anh chi tiêu cho cô ta chắc cũng không chỉ tiêu có 100.000 tệ chứ?
“Tôi đã hỏi luật sư rồi, những thứ đó đều là tài sản chung của hai vợ chồng, nếu tôi đòi lại…”