NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Trở Về Năm 2002 - Chương 7

  1. Home
  2. Trở Về Năm 2002
  3. Chương 7
Prev
Novel Info

“Cô—” Chu Trị Quốc kinh ngạc, “Đường Thụ Chi, tôi thật không ngờ cô lại thực dụng đến như vậy! Tôi thật sự đã nhìn lầm cô rồi!”

Tôi mỉm cười: “Bây giờ anh biết cũng không muộn, anh cứ suy nghĩ kỹ đi, dù sao thì tôi cũng có thời gian để chơi với anh~”

Chu Trị Quốc bị tôi chọc tức đến mức ngũ quan vặn vẹo, cuối cùng hung hăng chỉ tay vào tôi:

“Đường Thụ Chi, chúng ta cứ chờ xem!”

Tôi tưởng anh ta sẽ cứng rắn với tôi được mấy ngày, không ngờ hai tuần trước khi mở phiên tòa xét xử Thẩm Gia, anh ta đã tức hộc máu mà tìm đến tôi, đưa cho tôi 100.000 tệ.

Ngày hôm đó, chúng tôi đã làm thủ tục ly hôn.

Tôi cũng rất dứt khoát, bảo anh ta thanh toán luôn tiền phí luật sư, còn tôi thì quay người lên tàu đi về phương Nam.

Tôi đã tự đổi tên mình thành Đường Chiếu.

Sống lại một đời, phải thấy được ánh mặt trời!

Sau này, tôi dựa vào những gì mình thấy biết được ở kiếp trước, nhờ vào xu thế của thời đại, dùng 100.000 tệ mà Chu Trị Quốc đưa, dần dần tạo dựng được đế chế kinh doanh của riêng mình.

Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng có tin tức từ quê nhà truyền đến, nói bố mẹ tôi sau khi ra tù thì bắt anh trai tôi và chị dâu phải sinh con trai, chị dâu tôi bị ép đến mức bỏ trốn theo người khác.

Bố mẹ tôi và anh trai tôi trút hết mọi oán hận lên người Đường Nhụy, cuối cùng nó còn chưa học xong cấp hai đã bị anh trai tôi bán cho chủ nợ cờ bạc, bị đưa đi đâu cũng không ai biết.

Còn anh trai tôi thì bị người ta đánh gãy cả hai chân, hoàn toàn trở thành phế nhân.

Về phần gia đình Chu Trị Quốc, nghe nói Thẩm Gia đã dụ dỗ Chu Trị Quốc đi thắt ống dẫn tinh, sau đó cô ta lại vì sảy thai mà phải nhập viện.

Chu Trị Quốc điều tra mới biết, Thẩm Gia đã sớm dan díu với Lâm Khải, thậm chí con trai của anh ta, Chu Thận, cũng nên gọi là Lâm Thận mới đúng.

Anh ta tức giận đến mức bảo dì cả lợi dụng phẫu thuật mà cắt bỏ tử cung của Thẩm Gia.

Đợi đến khi Thẩm Gia tỉnh lại, anh ta liền trực tiếp đề nghị ly hôn với cô ta.

Nhưng Thẩm Gia không đồng ý, dù sao thì bệnh của cô ta nếu rời khỏi Chu Trị Quốc, e là sống không quá hai năm.

Sau này, Thẩm Gia biết tử cung của mình bị cắt bỏ vô cớ, cô ta đã trực tiếp kiện dì cả của Chu Trị Quốc, quyết tâm muốn đưa bà ta vào tù.

Bọn họ đánh nhau cãi lộn ầm ĩ, cuối cùng Chu Trị Quốc đồng ý không ly hôn, Thẩm Gia cũng rút đơn kiện, nhưng dì cả của Chu Trị Quốc vẫn bị mất việc.

Tôi đã nhúng tay một chút vào chuyện này, để những người từng bị dì cả của Chu Trị Quốc hãm hại đến tìm bà ta gây sự, cuối cùng cũng tống được bà ta vào tù.

Về phần Thẩm Gia, miệng thì nói đã dứt khoát với Lâm Khải, cuối cùng lại chec trần truồng trên giường của Lâm Khải.

Nguyên nhân cái chec là do quá kích động, bệnh tim tái phát.

Tôi vô cùng nghi ngờ rằng kiếp trước cô ta cũng chec đột ngột vì ngoại tình với Lâm Khải, chỉ có Chu Trị Quốc bị cắm sừng cái gì cũng không biết, còn hớn hở giec chec con mình để nuôi con cho người khác.

Sau chuyện đó, Chu Trị Quốc bắt đầu đi tìm kiếm tung tích của tôi ở khắp nơi.

Tôi không quan tâm đến anh ta, cuộc đời của tôi còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa.

13.

Năm 34 tuổi, tôi đã đạt được tự do tài chính, không còn nỗi lo về sau, tôi một lần nữa bước vào phòng thi, thực hiện giấc mơ đi học mà mình đã bỏ lỡ từ mười mấy năm trước.

Tôi cố gắng nỗ lực hơn một năm, đăng ký vô số lớp học thêm, tất cả kiến thức gần như bắt đầu học lại từ con số không, cuối cùng cũng thi đỗ vào một trường 211.

Năm tôi tốt nghiệp đại học, Chu Trị Quốc đã tìm đến trường của tôi.

Anh ta mặc bộ vest cũ kỹ và không hợp thời, nhìn kiểu dáng chắc là bộ đồ tôi đã đặt may cho anh ta bằng hai tháng lương ngay sau khi chúng tôi kết hôn.

Nhưng giữa trưa hè tháng 6, bộ vest bạc màu này lại khiến anh ta đổ mồ hôi đầm đìa.

Tuy Chu Trị Quốc đã cố gắng ăn mặc chỉn chu, nhưng vẻ ngoài già nua và bộ đồ không hợp thời của anh ta đã khiến anh ta trông vô cùng kệch cỡm.

“Anh nợ em một lời xin lỗi, anh chỉ nghĩ rằng…” Anh ta ra vẻ u sầu, “Dù đã qua bao lâu đi nữa, anh cũng nên nói lời này với em.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Biểu cảm trên mặt tôi lịch sự, không thể nói là tha thứ, chỉ là với tư cách một doanh nhân, tôi cũng không bao giờ dễ dàng gây thù chuốc oán.

Nói xong, tôi định lên xe, lại không ngờ anh ta đột nhiên tỏ vẻ đau khổ nói với tôi:

“Em cũng trở về rồi đúng không?”

Tôi liếc nhìn anh ta mà không nói gì, bình tĩnh nghe anh ta nói:

“Kiếp trước, anh đã đi tìm em, bệnh viện nói em đã xuất viện rồi, anh tìm em khắp nơi mà không thấy, lúc đó anh mới hiểu ra, người anh yêu nhất là em, anh không thể mất em, anh vốn dĩ muốn đón em về nhà chăm sóc thật tốt…”

Tôi cười lạnh một tiếng, tàn nhẫn cắt ngang lời anh ta:

“Đúng vậy, lúc anh tìm thấy tôi thì tôi đã bị mèo ăn đến không ra hình người rồi phải không?”

Kiếp trước tôi không có tiền điều trị, sau khi xuất viện chỉ có thể trở về quê nhà tìm một căn nhà thuộc diện nguy hiểm sắp bị phá dỡ để sống nốt quãng đời còn lại.

Tôi vừa đau vừa đói, tôi đã kêu gào thảm thiết trong cái căn nhà rách nát đó tận ba ngày trời rồi tắt thở.

Sau khi chec, cơ thể tôi bị mèo hoang ăn mất một nửa, mãi cho đến khi một người nhặt rác phát hiện ra tôi.

Khi cảnh sát tìm đến Chu Trị Quốc, anh ta chỉ tặc lưỡi chê xui xẻo, còn không thèm nhìn tôi một cái, nhưng cuối cùng vẫn nể tình mà thuê người nhặt xác tôi.

Nghe vậy, anh ta kinh hãi nhìn tôi.

“Tôi còn biết, thật ra anh còn không muốn mua cho tôi một chỗ chôn, chuẩn bị đem tro cốt của tôi rải đi, bởi vì anh chỉ muốn sau trăm năm được chôn cùng với Thẩm Gia yêu dấu của anh.”

“Anh nói, tuy lúc sống không thể chung chăn, nhưng chec nhất định phải chung huyệt, còn tôi thì không xứng ở bên anh, tôi nói có đúng không?”

Dứt lời, Chu Trị Quốc như gặp quỷ mà lảo đảo lùi lại mấy bước.

Tôi lên xe rời đi, loại người như Chu Trị Quốc luôn ích kỷ chỉ biết đến lợi ích của mình, anh ta tuyệt đối không có khả năng chân thành xin lỗi tôi.

Chỉ là, sau khi Chu Trị Quốc tìm tôi mấy năm, biết được không ít chuyện về tôi, cảm thấy tôi mới là sự lựa chọn có lợi nhất cho anh ta, lại nhớ đến tôi hết lòng hết dạ vì gia đình họ ở kiếp trước, cảm thấy có lẽ vẫn còn cơ hội làm hòa với tôi.

Chỉ tiếc là anh ta đã sai rồi, tôi căn bản không phải là Đường Thụ Chi thật sự.

14.

Ngoại truyện Đường Chiếu

Tôi không phải là Đường Thụ Chi, tôi là linh hồn đáng lẽ phải đầu thai làm con của cô ấy.

Lúc đầu, tôi không có ý thức của bản thân, chỉ có thể mơ màng đi theo Đường Thụ Chi.

Sau này, Đường Thụ Chi đặt bài vị trường sinh cho tôi ở chùa, tôi mới dần dần có kết nối với thế giới này.

Nhưng tôi chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy dưới dạng một linh hồn.

Tôi nhìn thế giới mà cô ấy nhìn, cảm nhận mọi thứ mà cô ấy trải qua.

Lại trơ mắt nhìn tấm chân tình của cô ấy bị những người xung quanh vò nát.

Bố mẹ, chồng, con cái của cô ấy, một mặt hưởng thụ sự hi sinh cung phụng của cô ấy, một mặt lại dệt một tấm lưới mang tên lừa dối, lừa gạt cô ấy đến tận xương cốt.

Tôi rất tức giận, tôi muốn giúp cô ấy, nhưng tôi lại không thể làm gì.

Tôi trơ mắt nhìn cô ấy trả giá tất cả rồi đi đến bước đường cùng.

Vào những ngày sắp chec, dường như cô ấy có thể nhìn thấy tôi.

Cô ấy cười với tôi, nói người mà cô ấy cảm thấy có lỗi nhất là tôi, nói cô ấy là một người mẹ vô dụng, ngay cả con mình cũng không thể bảo vệ được.

Nhưng sau đó cô ấy lại nói, đời người quá khổ rồi, tôi đi theo cô ấy chắc cũng không thể sống tốt, bảo tôi mau đầu thai vào một gia đình tốt, sống một cuộc đời thật tốt.

Cô ấy bảo tôi đừng giống như cô ấy.

Sau khi cô ấy chec đi, tôi nhìn thấy linh hồn của cô ấy, khô quắt héo úa, nhưng cô ấy vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để ôm tôi vào lòng.

Cô ấy giống như một quả pháo lép không nổ, chợt lóe rồi tắt, thậm chí còn không để lại bất kỳ dấu vết nào, lúc sắp ra đi còn bị người ta ghét bỏ xua đuổi.

Cô ấy chec đi, tôi đã không còn ràng buộc, có thể đến bất cứ nơi nào mà tôi muốn, cũng vì vậy mà biết được không ít bí mật mà cô ấy không biết.

Tôi rất phẫn nộ, không biết tại sao người thân của cô ấy lại đối xử với cô ấy như vậy, mong muốn phải làm gì đó càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi tôi mở mắt trong cơ thể cô ấy.

Tỉnh lại, tôi đã trở thành Đường Thụ Chi.

Và cuối cùng, tôi cũng có thể làm được những gì mình muốn.

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 7"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com