Trọng sinh trả thù kẻ mạo danh - Chương 1
“Tiếng ồn ào trong đám đông nhanh chóng im bặt khi lời nói lạnh lùng của tôi vang lên.
Với ánh mắt đầy chán ghét và lạnh nhạt, tôi quét mắt qua bóng dáng nhếch nhác của Quan Hiểu Duyệt, người vừa bị tôi lôi ra khỏi xe.
Tôi không nói thêm một lời nào nữa, chỉ “rầm” một tiếng đóng sầm cửa xe lại rồi ra lệnh cho tài xế lái đi.
Bên ngoài, Quan Hiểu Duyệt, dường như vừa hoàn hồn lại, bắt đầu đập mạnh vào cửa xe, giữ nguyên vẻ hống hách không lý do ra lệnh tôi mở cửa.
“Tiểu thư, làm vậy không hay đâu”
Tài xế quay đầu lại nhìn tôi, giọng đầy khó xử.
“Không hay?”
Tôi cười lạnh lẽo. Cô ta muốn tôi mở cửa à? Được thôi, tôi sẽ chiều lòng cô ta.
Chỉ chờ một khoảnh khắc cô ta không để ý, tôi nhanh tay mở khóa cửa. Đúng lúc cô ta giật mạnh mở cửa, tôi lùi người ra sau rồi tung một cú đá mạnh vào cửa cái “ầm!”
Quan Hiểu Duyệt không kịp tránh, đầu cô ta đập mạnh vào cửa xe rồi ngã ra ngoài.
“A!” Tiếng hét đau đớn vang lên khi cô ta ngã xuống đất
Tôi ung dung dựa vào cửa xe nhìn cô ta ngã lăn quay trên đất, tay chân đầy máu, trán sưng vù.
“Lâm Chiêu Chiêu!”
Cô ta hét lên, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng ngay cả lúc này vẫn không quên đảo lộn đúng sai.
“Không phải tôi không muốn đưa cậu về nhà nữa, nhưng dù chúng ta có thân thiết đến đâu, cậu cũng không thể ngày nào cũng bám lấy xe nhà tôi mà về được!”
“Đây là xe của nhà tôi, cậu làm như thế có phải quá đáng không?”
“Quá đáng?”
Tôi bật cười, chỉ tay vào mũi mình, không kiêng dè cười nhạt:
“Cậu bảo tôi mở cửa, tôi đã mở rồi đấy?”
“Chính cậu không tránh kịp, đập vào cửa. Tôi còn chưa buộc tội cậu dựng chuyện đâu!”
“Còn nữa, cậu nói đây là xe nhà cậu? Bằng chứng đâu?”
“Cậu mở mắt ra mà nhìn xem, cậu biết đây là xe hãng gì không? Mặc vài bộ đồ, giả dạng người khác, cậu tưởng mình là ai?”
Nói xong, tôi không thèm nói thêm một lời vô nghĩa nào nữa, lại đóng cửa và bảo tài xế lái đi.
Nhìn thấy ánh mắt thương xót của tài xế qua gương chiếu hậu dành cho Quan Hiểu Duyệt đang khóc nức nở ngoài cửa xe, mặt tôi lập tức tối sầm lại.
“Chú Lý, đừng quên ai là người trả lương cho chú.”
“Những chuyện xảy ra gần đây, đợi ba tôi về nước, tôi sẽ kể lại hết.”
“Chú thử nghĩ đến con trai mình, giữ lòng thương cảm lại. Đừng có thương những kẻ không đáng được thương.”
Lời tôi vừa dứt, ánh mắt thương xót của chú Lý lập tức biến mất.
Chú vốn là tài xế riêng của ba tôi. Vì ba tôi thường xuyên phải ra nước ngoài lo công việc nên chú được giao cho tôi.
Còn con trai chú là trợ lý của ba tôi, vợ chú thì là người chăm sóc bà nội tôi ở nhà cũ.
Cả nhà chú Lý đều làm việc cho nhà tôi.
Tôi biết vì sao chú Lý lại đồng cảm với Quan Hiểu Duyệt. Từ nửa năm trước, khi mẹ tôi đưa cô ta về nhà, để có chỗ đứng trong nhà, cô ta luôn tìm cách lấy lòng mọi người.
Khi thì giúp việc nấu nướng, khi thì rửa xe, nói chuyện với chú Lý. Thế là dần dần, giúp việc và tài xế trong nhà đều có thiện cảm với cô ta và còn tỏ ra quan tâm đặc biệt.
Nhưng câu nói của tôi là để nhắc nhở chú Lý, đừng quên ai mới là chủ thực sự, ai mới là người họ đang làm việc cho.
Ba tôi đã giao chú cho tôi, chú phải hết lòng vì tôi, không nên phân tâm bởi những kẻ giả dối, có ý đồ mờ ám.
Khi về đến nhà, cô giúp việc, dì Lưu, lập tức chạy ra đón và nhận lấy cặp sách của tôi.
Nhìn thấy tôi về một mình mà không có Quan Hiểu Duyệt theo sau, nụ cười của dì thoáng chững lại, rồi vội vàng hỏi:
“Tiểu thư, sao lại về một mình thế? Hiểu Duyệt đâu? Không đi cùng tiểu thư à?”
Tôi không trả lời, chỉ rửa tay rồi đi thẳng vào phòng ăn chuẩn bị dùng cơm.
Trên bàn, gần như toàn là món Quan Hiểu Duyệt thích ăn.
Còn món cá kho mà tôi dặn dì hôm qua thì chẳng thấy đâu, thay vào đó, món sườn kho mà cô ta thích lại nằm ngay chính giữa bàn.
Lúc đó, cơn giận của tôi bốc lên tận đỉnh đầu.
Nhưng dì Lưu vẫn không hề nhận ra sắc mặt ngày càng tệ của tôi. Dì còn không thèm nghe chú Lý can ngăn, tiếp tục lải nhải:
“Phu nhân hôm nay về muộn, tiểu thư đợi Hiểu Duyệt về rồi cùng ăn có được không?”
“Tiểu thư lại giận dỗi với Hiểu Duyệt rồi phải không? Tiểu thư thật là, sao cứ gây khó dễ cho một đứa trẻ ngoan như Hiểu Duyệt?”
“Lão Lý, mau quay lại đón Hiểu Duyệt đi, kẻo nó lạc đường như lần trước thì khổ!”
Lời lẽ của dì Lưu nghe có vẻ là hỏi han, nhưng trong giọng điệu lại toàn trách móc.
Ngón tay tôi gõ nhẹ từng nhịp trên mặt bàn, lạnh lùng nhìn dì Lưu quay sang thúc giục chú Lý đi đón Quan Hiểu Duyệt.
“Im đi, đừng nói nữa!”
Cuối cùng, chú Lý không nhịn nổi nữa mà quát khẽ dì Lưu.
Lúc đó tôi mới lên tiếng, giọng bình thản hỏi:
“Dì Lưu, món cá kho tôi dặn dì hôm qua đâu?”
Dì Lưu khựng lại, rồi từ từ quay đầu giải thích:
“À, hôm nay dì đi chợ muộn, cá hết mất rồi nên không làm được. Nếu tiểu thư muốn ăn, để mai…”
“Thành phố này nhỏ đến mức chỉ có một cái chợ thôi sao?”
Tôi lạnh lùng ngắt lời.
“Ra muộn thì hết cá, nhưng sao sườn lại không hết?”
“Là hết thật hay dì không muốn làm?”
Nói xong, tôi nhấc đĩa sườn kho thơm phức trên bàn lên, đổ thẳng vào thùng rác cả đĩa.
Tôi không phát cáu thì những người trong nhà này không nhận ra ai mới là chủ nhân thật sự trong nhà hay sao?
“Dì Lưu, nếu dì nghe lời Quan Hiểu Duyệt đến thế, thì từ nay để cô ta trả lương cho dì.”
“Tôi không muốn nói lần thứ hai, dọn sạch mấy món này đi. Hôm nay tôi muốn ăn cá, nếu không có cá, thì dì cứ thu dọn đồ đạc về hưu sớm đi.”