Trọng sinh trả thù kẻ mạo danh - Chương 2
Nói xong, tôi quay người lên lầu.
Ngay khi tôi vừa quay lưng, đã nghe tiếng thì thầm giữa dì Lưu và chú Lý:
“Hôm nay tiểu thư bị làm sao vậy?”
“Rõ ràng trước đây chưa bao giờ để ý mấy chuyện này mà.”
Sau khi gọi điện xong, tôi nằm bệt xuống giường, mệt mỏi ngước nhìn trần nhà, tay xoa nhẹ thái dương đang căng cứng.
Dì Lưu nói đúng, nếu là trước kia, tôi sẽ chẳng bao giờ để ý những chuyện này.
Nhưng ở cổng trường ngày hôm nay, Quan Hiểu Duyệt đã nhanh chân hơn tôi, cô ta quen thuộc bước lên xe, lớn tiếng để mọi người xung quanh đều nghe thấy:
“Chiêu Chiêu, tớ biết chúng ta thân thiết, nhưng đừng vì thế mà lợi dụng. Dù thân đến đâu thì cũng đừng lúc nào cũng bám xe nhà tớ về chứ?”
Vừa dứt lời, bao ánh mắt khinh thường lập tức đổ dồn về phía tôi.
Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ đỏ mặt tía tai, không biết phải phản ứng thế nào.
Nhưng không may cho cô ta, vào khoảnh khắc ấy, tôi đã sống lại lần nữa.
Kiếp trước, cô ta đã giả mạo thân phận của tôi, cố tình làm tôi bẽ mặt trước đám đông, đuổi tôi khỏi xe khiến cả lớp đều khinh miệt, coi tôi là kẻ hám lợi. Mọi người đều ghét bỏ tôi.
Tôi từng muốn vạch trần sự thật trong buổi họp phụ huynh, nhưng ai ngờ, mẹ tôi lại thay mặt cha mẹ của Quan Hiểu Duyệt đến dự, và ngay trước mặt mọi người, bà tuyên bố mình chỉ có một cô con gái là Quan Hiểu Duyệt.
Tôi khóc nấc, hỏi mẹ tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao không thừa nhận tôi là con ruột của bà. Nhưng mẹ tôi chỉ nhún vai, quay sang “làm rõ” với mọi người:
“Ai là mẹ của cô? Cô chẳng qua chỉ là con của người giúp việc thôi.”
“Chỉ vì tôi thương hại cô mới giúp đỡ, vậy mà cô còn dám mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.”
“Thật là tạo nghiệp!”
Câu nói của bà ta giống như một tia sét hủy diệt đánh trúng tôi, khiến tôi ngay lập tức rơi xuống địa ngục.
Dựa vào sự thiên vị của mẹ tôi, Quan Hiểu Duyệt chẳng còn e dè gì nữa. Cô ta không chỉ kích động những kẻ a dua để bắt nạt tôi trong trường, mà còn hành hạ tôi đến mức gần như trầm cảm.
Tôi khóc lóc gọi điện cho ba, kể hết những ấm ức mình phải chịu. Với một người yêu thương con cái như sinh mệnh, ba tôi vội vã từ nước ngoài bay về nhưng không ngờ chuyến bay lại gặp nạn.
Chỗ dựa duy nhất còn lại của tôi là bà nội, khi hay tin ba tôi qua đời, bà cũng bị ngã từ cầu thang, đập đầu xuống đất và qua đời tại chỗ.
Tôi chưa đến tuổi trưởng thành, nên toàn bộ tài sản và công ty của gia đình nghiễm nhiên được mẹ tôi thừa hưởng.
Ngay sau đó, bà lập tức nhận nuôi Quan Hiểu Duyệt.
Để ngăn tôi đứng lên tiếp quản công ty sau khi đủ tuổi, mẹ và Quan Hiểu Duyệt đã bịa đặt rằng tôi bị tâm thần phân liệt đưa tôi vào trại tâm thần. Tại đó, theo lệnh của họ, tôi bị tra tấn đến chết.
Chỉ đến khi sắp chết, tôi mới phát hiện ra một bí mật động trời.
Những ký ức đau đớn của kiếp trước lần lượt hiện về trong đầu.
Tôi không cần phải thề thốt với trời xanh, bởi lẽ chỉ cần được sống lại một lần nữa, tôi đã đủ quyết tâm rồi.
Những kẻ từng làm tổn thương tôi, tôi sẽ bắt họ phải trả giá từng người một.
Còn những người thật lòng yêu thương tôi, tôi sẽ bảo vệ họ, không để họ phải chịu số phận bi thảm như kiếp trước nữa.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng gõ cửa vang lên.
Dì Lưu ở ngoài gọi tôi xuống ăn cơm với giọng đầy lo lắng.
Trên bàn ăn, món cá kho tôi thích nhất đã được đặt ngay chính giữa.
Các món khác trên bàn đều đã được thay mới, hầu hết là hải sản tôi thích.
Dì Lưu cẩn thận nhìn tôi, như muốn lấy lòng mà gọi một tiếng “tiểu thư”.
Tôi không nói gì, thậm chí không liếc mắt nhìn bà ta, chỉ ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn một cách hứng thú.
Vị cá kho hòa quyện trong miệng, mang theo chút vị tanh của biển cả, mặn mà và ngọt dịu.
Tôi ăn từng miếng, chỉ là một món ăn mà trước kia có thể dễ dàng ăn được, nhưng tôi đã phải trải qua một kiếp mới được thưởng thức lại.
Chỉ vì Quan Hiểu Duyệt bị dị ứng hải sản, nên từ khi cô ta được đưa về nhà họ Lâm, bàn ăn không còn bất cứ món hải sản nào xuất hiện.
Nhưng dựa vào đâu? Chủ nhân của ngôi nhà này không mang họ Quan!
Kiếp trước, tôi không được ăn những món này, nhưng kiếp này, tôi đã ăn được. Vậy thì, từ hôm nay, tất cả những gì mà kiếp trước tôi chưa làm được, tôi sẽ lần lượt hoàn thành.
Khi mẹ tôi dẫn Quan Hiểu Duyệt đã được băng bó từ bệnh viện về, bà ta nhìn thấy tôi đang ngồi trước bàn ăn ngập tràn hải sản và ăn uống vui vẻ.
Ngửi thấy mùi hải sản, sắc mặt Quan Hiểu Duyệt lập tức trắng bệch, cô ta che miệng và nôn khan.
Thấy vậy, mẹ tôi càng giận dữ vì chuyện tôi làm cô ta bị thương liền bước nhanh tới, bất chấp việc tôi đang ăn, lật tung cả bàn hải sản xuống đất.
“Mày ăn, ăn, ăn! Mày to gan lắm rồi nhỉ!”
“Mày làm Hiểu Duyệt bị thương như vậy mà còn có mặt mũi ngồi ăn cơm? Còn dám ăn hải sản ở nhà, mày đúng là đồ ích kỷ! Mày không biết Hiểu Duyệt dị ứng hải sản à?”
“Cô ta bị dị ứng thì liên quan gì đến con?”
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt mẹ.
Kiếp trước, bà ta luôn nói tôi tồi tệ, tính cách kiêu căng, không biết điều như Quan Hiểu Duyệt ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Để làm bà vui lòng, tôi luôn giữ mình khiêm nhường, không tranh giành, nhưng cuối cùng vẫn bị bà mắng là kẻ giả tạo, thích mưu mô.
Nếu dù có làm gì cũng không thể khiến bà hài lòng, tôi sẽ cho bà thấy tính cách kiêu ngạo của tôi thực sự là như thế nào..