Trọng sinh trả thù kẻ mạo danh - Chương 3
Tôi nhắm đúng mục tiêu, ném nửa con cua đang ăn dở về phía Quan Hiểu Duyệt. Nó trúng ngay mặt cô ta khiến cô ta hét toáng lên.
Tôi bật cười lạnh lẽo, ánh mắt đầy khinh thường: “Cô ta chỉ là một đứa ăn xin đến nhà này xin cơm, cớ gì mà bắt tôi, tiểu thư nhà họ Lâm phải nhường nhịn?”
“Cô ta là thứ gì chứ? Tôi cho cô ta ăn đồ thừa của mình đã là nể mặt lắm rồi.”
“Cô ta suốt ngày chê cái này, chê cái kia, tưởng mình là ai trong nhà này? Tốt nhất là soi gương mà xem lại bản thân, xem mình có xứng hay không.”
Giọng tôi lãnh đạm, lời nói rõ ràng là sự thật, nhưng Quan Hiểu Duyệt lại tỏ vẻ như vừa chịu đựng một nỗi oan ức lớn lao, đôi mắt đỏ hoe, khóc nức nở. Nhưng tôi vẫn nhìn ra, đằng sau vẻ yếu đuối ấy là sự căm hận đang bị kìm nén.
“Tao làm sao lại sinh ra một đứa con không biết dạy như mày! Mau xin lỗi ngay cho tao!” Giọng mẹ tôi chói tai đến mức gần như đâm thủng màng tai.
Nhưng tôi vẫn im lặng, đôi mắt sắc bén lướt qua bà và Quan Hiểu Duyệt, như muốn hỏi: Tôi nói sai à?
“Thôi bỏ đi, dì à,” Quan Hiểu Duyệt bước lên một bước, kéo tay áo mẹ tôi, đôi mắt đỏ hoe nói: “Chị ấy nói đúng, dù dì có giúp đỡ, con cũng mãi mãi không có được số phận may mắn như chị.”
“Con chỉ là kẻ ngoài đến nhà này, chỉ đáng ăn cơm thừa.”
Dứt lời, cô ta nhặt lên con cua dở mà tôi đã ném, ánh mắt quyết tâm đến lạ. Mặc kệ sự ngăn cản của mẹ tôi, cô ta đưa miếng cua vào miệng.
Tôi không khỏi thấy ghê tởm, nhíu chặt mày.
Không thể không thừa nhận rằng Quan Hiểu Duyệt đúng là kẻ lòng dạ sắt đá, để có được chỗ đứng trong nhà, cô ta không ngần ngại bày trò chia rẽ tôi và mẹ bằng mọi cách để giành lấy sự thương hại.
Nhưng có một điều cô ta đã sai lầm. Quan hệ giữa tôi và mẹ chưa bao giờ cần ai can thiệp, vì từ khi tôi có ký ức, mẹ tôi chưa bao giờ đối xử tốt với tôi.
Trước đây, tôi từng thắc mắc, làm gì có người mẹ nào không yêu con ruột của mình. Chỉ đến khi sắp chết ở kiếp trước, tôi mới biết sự thật.
Quan Thị Hàn, người phụ nữ mà tôi đã gọi là mẹ suốt bao năm, không phải là mẹ ruột của tôi!
—
“Hiểu Duyệt!” Mẹ tôi hoảng hốt, vội vàng móc miếng cua ra khỏi miệng Quan Hiểu Duyệt. Nhìn cô ta nước mắt rưng rưng, bà ngay lập tức ôm cô ta vào lòng, vỗ về an ủi.
Chờ cho cô ta bình tĩnh lại, mẹ tôi mới nhớ tới tôi, kẻ tội đồ đứng đằng sau.
“Đồ ác độc! Mày tưởng tao không dám trị mày à?”
“Mày nhìn xem mày đã khiến Hiểu Duyệt ra nông nỗi này! Hôm nay tao sẽ đánh chết mày, con súc sinh!”
“Cứ thử xem!”
Ngay khi mẹ tôi giơ tay định tát vào mặt tôi, từ phía cửa ra vào vang lên một tiếng quát lớn.
Mẹ tôi lập tức khựng lại, bàn tay giơ lên cũng như bị ai đó bấm nút tạm dừng, cứng đờ giữa không trung.
Tiếng gậy chống vang lên ngày càng gần, vẻ mặt giận dữ của mẹ tôi dần dần chuyển thành sợ hãi.
“Bà nội!” Tôi thấy người vừa đến thì vô cùng kích động, chạy qua mẹ tôi và lao thẳng vào lòng bà nội.
“Bà nội, con nhớ bà quá!”
Tôi như một đứa trẻ rúc vào lòng bà nội mà làm nũng. Nghĩ đến kiếp trước, cái chết của bà – người luôn yêu thương tôi nhất – là do tôi gián tiếp gây ra, trái tim tôi đau nhói như bị xé rách, nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Trời ơi, bảo bối của bà, sao lại khóc rồi!”
“Để bà xem, bảo bối của bà có phải gầy đi rồi không?”
“Đừng khóc nữa, bà đến rồi đây! Bà sẽ đứng ra bảo vệ con, xem đứa nào dám làm con của bà chịu thiệt thòi!”
Thấy tôi khóc, trong mắt bà nội tràn đầy đau lòng, bà vỗ về lưng tôi nhẹ nhàng, như thể đang dỗ dành tôi lúc còn nhỏ.
Đến khi tôi ngừng khóc, bà mới vuốt má tôi một cách đầy yêu thương, sau đó kéo tôi ngồi xuống sofa trong phòng khách, rồi quay lại đối diện với mẹ tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Con trai tôi không ở nhà, cô liền hống hách phải không?”
“Nếu không phải hôm nay cháu gái tôi gọi điện nói nhớ tôi, tôi ngẫu hứng ghé qua, có lẽ tôi chẳng biết từ khi nào cái nhà này lại đến lượt cô làm chủ đấy!”
Bà nội kéo tôi ngồi xuống, nhìn mẹ tôi với ánh mắt sắc lạnh. Quan Thị Hàn – mẹ tôi – nghiến răng vì tức nhưng đồng thời cũng sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên.
Thấy bà ta không dám nói gì, bà nội lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lấy gậy đập mạnh xuống nền đá hoa cương khiến mẹ tôi run rẩy rõ rệt.
“Mẹ, chuyện này vốn là do Chiêu Chiêu không đúng, con chỉ muốn dạy dỗ nó một chút…”
“Dạy dỗ? Cô có tư cách gì để dạy nó!”
Bà nội trừng mắt, lớn tiếng quát.
Từ trước đến nay, bà không ưa xuất thân của mẹ tôi, càng không thích bà ta đã kết hôn rồi mà vẫn chẳng giữ thể diện cho nhà họ Lâm, thường xuyên xuất hiện trước công chúng. Hôm nay thì bị lộ chuyện đi ăn với đại gia, ngày mai lại bị tay săn ảnh chụp khi hẹn hò với một cậu trai trẻ. Trong giới thượng lưu, không biết bao nhiêu người cười nhạo sau lưng bà nội và ba tôi.
Kiếp trước, tôi biết bà nội có thành kiến với Quan Thị Hàn, nên luôn cố gắng đứng ra hòa giải giữa hai người. Không biết tôi đã bịa ra bao nhiêu lời tốt đẹp về mẹ trước mặt bà, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là công cốc.
“Chị làm gì bên ngoài thì tôi không quan tâm, nhưng đừng quên, vị trí và thân phận hiện tại của chị có được là nhờ ai. Nếu cháu gái tôi còn chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa, chị cũng không cần tiếp tục ở trong nhà này!”
“Còn cô nữa!”
Ánh mắt sắc lạnh của bà nội chuyển sang Quan Hiểu Duyệt, khiến cô ta gần như sắp quỳ xuống vì sợ hãi.
Cô ta run rẩy nói: “Bà… bà nội, con…”