NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

TRONG VÒNG TAY LẠNH - Chương 3

  1. Home
  2. TRONG VÒNG TAY LẠNH
  3. Chương 3
Prev
Next

5

Những món trang sức cũ kỹ, chẳng mấy ai để ý kia… vậy mà lại là đồ cổ trị giá 80 triệu tệ.

Tôi cấu mạnh vào tay mình, hoài nghi liệu có phải đang nằm mơ.

Tôi đã chăm sóc mẹ hơn chục năm, thế mà mẹ chưa từng hé lộ giá trị thật sự của những món trang sức ấy.

Tay run run cầm lên chiếc nhẫn cũ đen sì trông thô mộc, trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc phức tạp, sửng sốt, ân hận, hối tiếc… và cả một chút ấm áp khó gọi thành lời.

“Mẹ… thì ra mẹ vẫn luôn nghĩ cho con…”

Tôi thì thầm, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi.

Bỗng dưng, tôi hiểu ra, mẹ không phải không thương tôi, chỉ là bà dùng một cách mà tôi không hiểu nổi để yêu thương.

Mẹ giấu hết tình yêu vào sau sự lạnh nhạt, âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho tôi.

Nước mắt tôi không sao ngăn nổi.

Tôi cuối cùng cũng hiểu rằng, tình yêu của mẹ vẫn luôn ở đó, chỉ là tôi chưa từng nhận ra.

Khi trở về nhà, tôi kể mọi chuyện cho chồng, Trương Minh.

Nghe xong, anh nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, dịu dàng nói:

“Tiểu Phương, thật ra mẹ vẫn luôn yêu em, chỉ là không biết cách thể hiện thôi.”

Tôi dựa vào lòng anh, nước mắt tuôn rơi không dứt.

“Em biết rồi… bây giờ em đã thật sự hiểu…”

Bất chợt, ký ức ùa về.

Tôi nhớ lần đó đi công tác về sớm hơn dự định.

Tình cờ phát hiện mẹ đang ngồi ở ghế mây ngoài ban công, lặng lẽ vuốt ve một chiếc áo len cũ đã phai màu, nước mắt âm thầm rơi.

Đó là chiếc áo mẹ đã thức đêm đan cho tôi hồi tôi còn học đại học, cổ áo vẫn còn mấy chỗ đan lệch.

Tôi đứng ở cửa, nhìn ánh nắng xuyên qua rèm mỏng rơi lên thân hình gầy gò của mẹ, in thành từng mảng loang lổ.

Ký ức bỗng trở nên rõ ràng, mùa đông năm đó rét cắt da, mẹ vừa đan áo vừa chờ tôi tan học muộn về. Tôi còn nhớ mình từng chê chiếc áo đó quê mùa, chỉ mặc đúng một lần rồi nhét xuống đáy tủ.

Có lẽ khi ấy, mẹ đang rất nhớ tôi.

Lại nhớ có lần tôi phải làm việc thâu đêm suốt tháng, đến mức khản cả giọng.

Sáng hôm sau, từ bếp truyền ra mùi quen thuộc.

Trên bếp, mẹ đang nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo tôi thích nhất, gạo được nấu nhừ, trứng bắc thảo xắt nhỏ li ti.

Mẹ quay lưng lại chiên trứng, dây tạp dề lỏng mà cũng không hay.

Những chi tiết mà tôi từng bỏ qua ấy, bỗng trở nên ấm áp vô cùng.

Mẹ thường cằn nhằn rằng phòng tôi bừa bộn,

Nhưng mỗi lần đi công tác về, quần áo trong tủ đều được gấp gọn như đậu phụ.

Dù mẹ hay mắng tôi ăn đồ bên ngoài không tốt,

Nhưng tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp sủi cảo tôm tươi tôi thích nhất.

Cả những cuốn sách của tác giả tôi từng nhắc qua…

Lần sau về nhà, đã thấy bày ngay ngắn trên bàn trà.

Tôi không kìm được nước mắt.

“Em vẫn không hiểu… tại sao mẹ lại tỏ ra thiên vị em trai đến vậy?”

Trương Minh đặt tách cà phê xuống, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi chậm rãi nói:

“Có lẽ… đó là cách mẹ bảo vệ em.”

“Em thử nghĩ mà xem,”

Anh quay lại, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:

“Mẹ công khai để lại nhà và tiền cho Hạo Phong, khiến ai cũng nghĩ bà thiên vị con trai út.”

“Nhưng thực tế, bà lại để dành cho em số tiền khổng lồ, và giấu kín chuyện đó với Hạo Phong.”

Giọng Trương Minh dần trầm xuống:

“Phải chăng… mẹ sợ Hạo Phong biết sẽ quay sang vòi vĩnh em?”

Lời suy đoán ấy như tia sét đánh tan màn sương trong đầu tôi.

Tôi chợt nhớ lại biết bao chi tiết từng bị mình bỏ qua,

Mỗi lần Hạo Phong đến xin tiền, mẹ đều vui vẻ đưa ngay trước mặt tôi,

Nhưng sau lưng lại lặng lẽ nhét vào tay tôi một phong thư nhỏ.

Mỗi lần Hạo Phong khoe đồng hồ hàng hiệu mới,

Mẹ lại nhìn tôi đầy ẩn ý rồi nói:

“Con gái nhất định phải có tiền riêng, không được phụ thuộc vào ai cả.”

Ký ức như vỡ òa.

Tôi nhớ năm tốt nghiệp đại học, mẹ khăng khăng bắt tôi dọn ra ở riêng, tôi khi đó tủi thân đến bật khóc cả đêm.

Giờ mới hiểu, mẹ là đang ép tôi học cách độc lập.

Còn lần tôi được thăng chức tăng lương, mẹ ngoài miệng chỉ “ừ” một tiếng,

Vậy mà trong bếp lén lau nước mắt,

Bị tôi bắt gặp, bà còn giả vờ nói: “Hành tây cay mắt đấy.”

“Thì ra… tất cả những lạnh nhạt, thiên vị ấy… đều là diễn kịch.” Giọng tôi nghẹn lại.

Chồng tôi nhẹ gật đầu.

Nước mắt tôi không sao ngừng được.

Thì ra, mẹ không phải không yêu,

Chỉ là bà dùng cách vụng về nhất để dạy tôi cách tồn tại trong một thế giới còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Những hành động tưởng như thiên vị, thực chất là bức tường bà âm thầm xây để bảo vệ tôi.

Những lời lạnh nhạt, chính là liều thuốc cay đắng, buộc tôi phải trưởng thành.

6

Ba tháng sau.

Tôi và chồng mang theo giấy chứng tử của mẹ, bản công chứng di sản cùng giấy tờ tùy thân, chuẩn bị đi làm thủ tục thừa kế.

Mẹ đã qua đời, nhưng mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ gầy guộc của bà lúc cuối đời nằm trên giường bệnh, tim tôi lại nhói đau như bị kim châm.

Không ngờ đúng lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Giờ này ai lại đến nhỉ?”

Trương Minh nhíu mày, bước ra mở cửa.

Tôi đi theo sau anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.

Qua mắt mèo, tôi thấy bên ngoài có ba cảnh sát mặc đồng phục đang đứng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Vừa mở cửa, viên cảnh sát đi đầu liền đưa ra thẻ ngành:

“Cô Hà, chúng tôi nhận được đơn tố cáo, nghi ngờ cô chiếm đoạt tài sản của người khác, xin hãy phối hợp điều tra.”

Tôi chết lặng, chiếc túi trên tay rơi “bộp” xuống đất.

“Gì cơ? Chuyện… chuyện này không thể nào…”

Đúng lúc ấy, một bóng người quen thuộc bước ra từ sau lưng cảnh sát, là em trai tôi, Hạ Hạo Phong.

Hắn mặc một bộ vest mới tinh, tóc chải bóng lộn, trên môi nở nụ cười tự tin mà từ bé tôi đã ghét cay ghét đắng.

“Chị à, lâu rồi không gặp.”

Hắn làm ra vẻ thân thiết, nhưng ánh mắt thì dán chặt vào chiếc hộp trang sức trên bàn trà.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu tất cả, một luồng khí lạnh chạy thẳng từ gót chân lên tới đỉnh đầu.

“Hạo Phong, em có ý gì vậy?” Giọng tôi bắt đầu run lên.

“Đừng căng thẳng mà, chị.”

Hắn nhún vai, giọng nhẹ tênh như đang nói chuyện thời tiết:

“Em chỉ cảm thấy, tài sản mẹ để lại thì nên chia công bằng. Chị giấu hết số trang sức quý kia đi, chẳng phải hơi quá đáng sao?”

“Em đang nói linh tinh gì vậy?!”

Tôi giận đến toàn thân run rẩy:

“Mẹ rõ ràng để lại nhà và tiền cho em, còn những trang sức đó là bà đích thân nói để lại cho chị!”

Hạo Phong cười lạnh:

“Vậy hả? Có bằng chứng không? Theo em được biết, trước khi mất mẹ đã không còn minh mẫn, ai biết được có phải chị ép mẹ nói những lời đó không?”

“Em!!!”

Tôi bước lên một bước, nhưng bị Trương Minh kịp thời giữ lại.

“Cảnh sát, ở đây nhất định có hiểu lầm.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 3"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com