Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị - Thương Long - Chương 22 Dương Thụy đau đầu
Chương 22: Dương Thụy đau đầu
Hôm nay Lâm Sơ Ảnh bị hoảng sợ, nên Từ Văn Chính bảo Từ Thiên Phong đưa hai mẹ con về nghỉ ngơi trước. Trên đường về nhà, cô đã gọi điện thoại cho Dương Thụy, bảo anh ấy tối nay đến nhà họ Từ một chuyến.
Vê đến nhà họ Từ, tất nhiên Phương Lan vuì mừng khôn xiết, vội bế Miêu Miêu vào lòng, miệng nói không ngừng nghỉ “cục cưng à”.
“Mẹ, mẹ sắp xếp cho hai mẹ con họ ở lại trước đi, con đến công ty bảo vệ một chuyến.”
Từ Thiên Phong chào tạm biệt với ba người, rồi lái xe đến công ty bảo vệ ngay.
Nhìn bóng lưng rời đi của Từ Thiên Phong, Phương Lan cười nói với Lâm Sơ Ảnh: “Đứa bé này cũng chẳng biết trò chuyện với hai mẹ con, đúng thật là!”
Nghe có vẻ bà đang trách cứ, nhưng trong giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo. Con trai cải tà quy chính, trở thành một người đàn ông thực thụ.
“Cứ để em ấy bận rộn đi ạ. Hiếm khỉ em ấy làm chút việc đứng đắn. Vả lại, cháu và Miêu Miêu phải ở lại đây một quãng thời gian, sau này sẽ có thời gian trò chuyện.” Cô biết chắc
rằng Từ Thiên Phong là đi hỏi thăm đội viên bị thương. Nghĩ đến hắn vì cứu Miêu Miêu mà dấn thân vào nguy hiểm, trong lòng chảy qua một dòng ấm áp.
Từ Thiên Phong đến công ty, nhìn thấy mấy người Lý Bảo Sơn đang huấn luyện thì gọi anh ta đến hỏi: “Mấy người bị thương sao rồi?”
“Không có vấn đề gì, chỉ bị đạn xẹt qua rách tí da thôi, chứ không ảnh hưởng đến việc huâh luyện thường ngày” Lý Bảo Sơn hưng phấn đáp.
Cuộc chiến hôm nay đã giúp bọn họ cảm nhận thực thụ về sự tiến bộ của mình. Trước đây muốn tiêu diệt đám lưu manh này, ít nhất cũng phải một tiếng, đó còn là xây dựng trên nền tảng khống chế bằng hỏa lực. Nhưng hôm nay, chỉ vẻn vẹn nửa tiếng đồng hồ, bọn họ đã dùng mấy món đồ chơi trong tay để giải quyết đốỉ phương. Đến cả bản thân bọn họ cũng không ngờ rằng mình lại tiến bộ nhanh chóng, cho nên sau khi quay về mọi người dều dốc hết sức huấn luyện.
Thấy mọi người đều tinh thần phấn chấn, Từ Thiên Phong gật đầu nói: “Trong quãng thời gian này các anh hãy tranh thủ huấn luyện, mười ngày sau sẽ có một nhiệm vụ”
“Nhiệm vụ gì thế?” Trong mắt Lý Bảo Sơn lóe lên ý chí chiến đấu mang theo sự điên cuồng khát máu. Trận chiến này đã kích thích lòng sát hại ẩn giấu từ lâu trong người anh ta.
“Đến lúc đó các anh sẽ biết thôi.” Từ Thiên Phong mỉm cười, lại căn dặn Lý Bảo Sơn: “Anh hãy cử hai người luân phiên theo dõi Lý Nam Thành, rồi báo cáo hành tung của anh ta mọi lúc cho tôi, ghi chép lại toàn bộ người mà anh ta từng tiếp xúc. Bảo mọi người hãy cẩn thận, bên cạnh anh ta cũng có không ít người tài giỏi.”
Nhà họ Lý và nhà họ Trần có địa vị tương đương, dưới trướng có khá nhiều tỉnh binh mãnh tướng. Hắn không hy vọng người mà mình cử đi theo dõi Lý Nam Thành sẽ xảy ra chuyện.
“Được, chắc chắn tôi sẽ giám sát chặt chẽ anh ta.” Lý Bảo Sơn gật đầu nói.
Căn dặn Lý Bảo Sơn xong, Từ Thiên Phong đỉ vào văn phòng, bấm số điện thoại của Trần Trình: “Lão tứ, trong tay cậu có tư liệu về Lý Nam Thành không?”
Nhà họ Trần cũng là người trong băng đảng, chiếm giữ khu vực phía Bắc thành phố Thiên Hải. Hai nhà Lý Trần đã chia thế lực ngầm ở Thiên Hải thành hai phe, rồi tự bảo vệ địa bàn của mình. Hai nhà vẫn luôn ở trong trạng thái
đối đầu, ai cũng không chịu thua ai, nhưng lại không thể làm gì đối phương.
Người của hai nhà cũng thường xuyên mâu thuẫn, xảy ra không ít chuyện tranh giành địa bàn. Dưới sự đàn áp của quốc gia, trái lại hai năm gần đây đã an phận hơn nhiều. Nhưng lại nhiều lần so tài trong bóng tối, chỉ là hiếm khi xảy ra ác chiến bằng hỏa lực với quy mô lớn nữa.
Từ Thiên Phong cảm thấy, hẳn là trong tay Trần Trình có tư liệu về Lý Nam Thành.
“Lý Nam Thành?” Đầu dây bên kia Trần Trình hơi nghỉ ngờ: “Đại ca, anh cần tư liệu về Lý Nam Thành làm gì? Có phải tên rác rưởi đó đã đắc tội anh rồi không? Có cần em tìm vài tên đỉ giết anh ta không? Dù gì em cũng chướng mắt với anh ta từ lâu rồi.”
Nghe giọng điệu của cậu ta, hình như cực kỳ hứng thú về chuyện đi giết Lý Nam Thành.
“Thằng nhãi nhà cậu hãy yên phận chút đi! Nếu thật sự gây chuyện, chắc chắn ông đây sẽ không bỏ qua cho cậu. Nếu trong tay cậu có tư liệu về Lý Nam Thành thì hãy gửi một bản cho tôi. Còn mấy chuyện khác thì tôi không quan tâm.” Từ Thiên Phong không vui nói.
Nếu hắn muốn giết Lý Nam Thành thật,
chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Mấu chốt là phải làm rõ lý do Lý Nam Thành sai người bắt cóc Miêu Miêu, liệu có còn thế lực nào tham gia đằng sau anh ta hay không?
Không nhắc đến thì thòi, cứ nhắc đến là hắn lại muốn xóa tên nhà họ Lý ra khỏi Thiên Hải.
Khó khăn lắm hai nhà mới trở nên an phận, nếu như vì chuyện này mà trở nên ầm ĩ, đến lúc đó người ở bên trên hành động thật, hắn tin rằng cả hai nhà đều chịu thiệt. Mà Trần Trình làm tên đầu sỏ, tuyệt đối sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Trừng phạt ở mấy băng đảng này không chỉ đơn giản là đánh một trận, mà hở một tí là đánh gãy tay gãy chân. Hắn không hy vọng vì chuyện của mình mà Trần Trình xảy ra chuyện gì bất trắc.
“Được, vậy em sẽ gửi tư liệu về Lý Nam Thành qua điện thoại của anh.” ở đầu dây bên kia, Trần Trình cười ngốc một hồi rồi hỏi tiếp: “Đúng rồi, đại ca, gần đây anh đang làm gì thế? Cũng chẳng tìm tụi em tụ tập gì cả. Sao em cứ cảm thấy kể từ lúc anh xuất viện thì như biến thành một người khác?”
Trong lòng Từ Thiên Phong “lộp bộp”, ngay cả Trần Trình cũng nhìn ra vấn dề rồi ư?
“Không có gì, chỉ là bận việc bên công ty bảo vệ, đợi tôi hết bận rồi sẽ tìm mấy anh em tụ tập. Tôi nói cho cậu biết, tôi định cải tà quy
chính rồi. Mấy người các cậu cũng suy nghĩ lại đi, đừng sống phóng đãng nữa.” Từ Thiên Phong khuyên răn.
“Ha! Đại ca, anh còn cải tà quy chính nữa ư?” Trần Trình cười ha hả: “Đến lúc đó em sẽ nói ới anh hai và anh ba một tiếng, để qua xem thử rốt cuộc anh sửa đổi như thế nào. Ha ha!”
Trần Trình chẳng hề tin vào lờỉ nói cải tà quy chính của Từ Thiên Phong. Hơn nữa cậu ta cũng chưa từng cảm thấy bốn người bọn họ sống không có lý tưởng như vậy là có gì sai. Nếu đã không saì thì cần gì phải sửa đổi?
“Được thôi, trước khi đến thì gọi điện cho tôi” Từ Thiên Phong sảng khoái đồng ý, dù sao thì bọn họ cũng đã nhận ra sự thay đổi của mình, nên cũng tiện thể để bọn họ làm quen với việc đó.
Cúp điện thoại chưa được bao lâu, Trần Trình đã gửi tư liệu về Lý Nam Thành qua cho hắn.
Lý Nam Thành, tên thật là Lý Tín, 27 tuổi, con một của Lý Hoa Dương, cháu đích tôn của Lý Trí Viên – gia chủ nhà họ Lý đương thời.
Tính cách: Lạnh lùng vô tình, làm việc quả quyết tàn nhẫn, giỏi sử dụng âm mưu quỷ kế, thích đâm sau lưng người khác.
Thân phận bên ngoài: Phó tổng giám đốc tập đoàn Bác Văn.
Thân phận thật: Quân sư băng đảng Huyết Lang, phụ tá cho cha Lý Hoa Dương.
Dựa vào tin tình báo, hầu hết nhiệm vụ của băng đảng Huyết Lang ốêu do Lý Nam Thành phụ trách. Khả năng cao Lý Trí Viễn sẽ đào tạo anh ta trở thành người nối nghiệp. Sức ảnh hưởng của Lý Nam Thành ở băng đảng Huyết Lang đã vượt xa Lý Hoa Dương.
Mấy chuyện tiếp theo chỉ là lúc nào Lý Nam Thành bao nuôi ngôi sao nào, khi nào thì thay đổi phụ nữ.
Đọc xong tư liệu của Lý Nam Thành, Từ Thiên Phong bất đắc dĩ cười cười. Thông tin chính thức thì chẳng được bao nhiêu, còn tin tức ngoài lề lại rất nhiều. Nhưng hắn cũng khẳng định một điều, đám người đã bắt cóc Miêu Miêu kia thật sự đến từ băng đảng Huyết Lang.
Hừ hừ, nếu đoàn Huyết Lan đã dám xuống tay, vậy thì cứ đợi bị diệt vong đi. Có lẽ cục diện ở Thiên Hải nên thay đổi rồi.
Từ Thiên Phong xóa thông tin về Lý Nam
Thành trên điện thoại, rồi mở TV. Bọn họ đã rời khỏi nhà kho gần hai tiếng rồi, chắc hẳn đã có cảnh sát đến đó rồi.
Quả nhiên, trên màn hình TV xuất hiện một nữ phóng viên xỉnh đẹp, đang đưa tin về tình hình hiện trường: “Tầm mười gỉờ sáng nay, ở gần một nhà kho bỏ hoang ngoại ô đã xảy ra một vụ đấu súng làm mọi người lo sợ, khiến 32 người thiệt mạng. Bước đầu cảnh sát phán đoán, đây là vụ ác chiến của băng đảng xã hội đen, cách thức gây án của phần tử tội phạm khá thành thạo, không hề để lại bất kỳ chứng cứ gì ở hiện trường. Tiếp theo, xỉn mời đi theo tôi cùng phỏng vấn đội trưởng Dương – phụ trách vụ đấu súng lần này.”
Hình ảnh xoay chuyển, trên màn ảnh xuất hiện gương mặt của anh rể Dương Thụy. Nữ phóng viên xỉnh đẹp hỏi anh ấy: “Chào đội trưởng Dương. Cho hỏi bước tiếp theo bên phía cảnh sát sẽ có hành động gì? Liệu đã có đối tượng tình nghỉ ban đầu hay chưa? Đứng trước sự kiện tồi tệ này, bên phía cảnh sát định phá án trong bao lâu?”
Câu hỏi mà phóng viên này đặt ra khá sắc bén. Từ Thiên Phong khoanh tay trước ngực, hứng thú xem TV, muốn xem thử người anh rể này định ứng phó thế nào.
Trong màn ảnh, vóc dáng Dương Thụy thẳng tắp, nghiêm túc nói về phía camera: “Tôi thừa nhận vụ án lần này có liên quan đến việc tranh chấp địa bàn của băng đảng xã hội đen. Từ cách thức gây án, khả năng cao phần tử tội phạm từng được huấn luyện quân sự nghiêm ngặt. Không loại trừ khả năng có tổ chức khủng bố nhúng tay vào. Để đánh vào khí thế kiêu ngạo hống hách của phần tử tội phạm, cấp trên đã quyết định triền khai cuộc diễn tập chống khủng bố trên toàn thành phố, kiên quyết đánh vào tổ chức xã hội đen có liên quan. Mong người dân hãy tin vào năng lực phá án của cảnh sát chúng tôi, chúng tôi sẽ mau chóng tra rõ. Lực lượng cảnh sát có nghĩa vụ và năng lực bảo vệ sự an toàn cho nhân dân. Đồng thời kính mong mọi người cùng tham gia hành động với chúng tôi, bất kỳ ai cung cấp manh mối hữu ích đều nhận được lời khen bên phía cảnh sát…”
Nghe Dương Thụy đĩnh đạc nói, Từ Thiên Phong không khỏi khâm phục. Nói ra một tràng như vậy, tất cả dều là miệng lưỡi nhà quan, hoàn toàn không có thông tin nào hữu ích, còn dính dáng đến tổ chức khủng bố. Đúng là quá giỏi dính líu!
Nư phóng viên xinh đẹp còn muốn hỏi tiếp, nhưng lúc này đã có nhân viên chạy tới bắt đầu
phong tỏa hiện trường, phóng viên cũng bị từ chối phỏng vấn.
Hắn đổi liên tục mấy nhà đài, tất cả đêu đang đưa tin về vụ án này. Xem ra chuyện lần này đã thu hút sự chú ý của cảnh sát.
Từ Thiên Phong xuất thân từ tổ chức “Người chấp pháp”, thường xuyên ra tay là giết từ mấy chục đến cả trăm người. Đương nhiên hắn sẽ không có suy nghĩ gì. Vụ đấu súng khiến ba mươi mấy người thiệt mạng là khái niệm trong mắt người bình thường.
Bây giờ toàn bộ cục thành phố Thiên Hảỉ đêu đang bận đến sứt đầu mẻ trán về vụ án này. Dương Thụy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng bị áp lực rất lớn, cấp trên đã nghiêm lệnh buộc phải phá án trong vòng nửa tháng.
Nhìn cách thức gây án chuyên nghiệp ở hiện trường, Dương Thụy giận dữ đá vào tường, cáu kỉnh nói: “Phá án trong vòng nửa tháng, tôi lấy cái gì để phá đây?”
Gia nhập vào giới cảnh sát nhiều năm, anh ấy chưa từng gặp phải vụ án nào như này. ở hiện trường, ngoại trừ một người bị gãy cổ chết ra thì mấy người khác đều bị một súng bắn chết. Nếu không bắn ở giữa hai hàng lông mày thì cũng ở ngực. Kỹ thuật bắn súng chuẩn xác
như vậy, rõ ràng người gây án là một đám người đã được huấn luyện bài bản.
Người gây án càng được huấn luyện bài bản thì bọn họ càng khó phá án. Bọn họ có thể nói với bên ngoài rằng đây là băng đảng xã hội đen, nhưng tình hình thế nào thì trong lòng bọn họ biết rõ. Nếu là phần tử xã hội đen mà cũng có cách thức gây án chuyên nghiệp như vậy, vậy thì mấy nhân viên cảnh sát bọn họ còn có tác dụng gì?
“Mấy lưu manh chết tiệt này, rốt cuộc đã chọc phải người nào chú?” Dương Thụy đá vào một thỉ thể ở dưới chân, căm hận mắnq.