Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị - Thương Long - Chương 23 Lý do bắt cóc
Chương 23: Lý do bắt cóc
Buổi tối khi Từ Thiên Phong về đến nhà, Dương Thụy đã đến nhà họ Từ.
Vừa nhìn thấy Từ Thiên Phong, Dương Thụy đã bật dậy khỏi ghế sô pha, vội vã kéo hắn ra sân sau.
“Vụ nổ súng ở nhà kho là do em làm hả?” Trong mắt Dương Thụy lóe lên tia lạnh lẽo nhưng lại có chút bất đắc dĩ. Buổi chiều anh âỳ còn dõng đạc nói với camera, đưa ra một đống suy đoán. Aỉ dè vừa đến nhà họ Từ, vợ mới nói cho mình biết, buổi sáng con gái bị bắt cóc, là cậu em vợ này đã dẫn người đi cứu cô bé.
Không ngờ phần tử tội phạm mà mình luôn vất vả tìm kiếm lại là hắn? Kết quả này khiến anh ấy hơi dở khóc dở cười, đồng thời cũng hơi hoang mang, không biết tiếp theo phải làm sao.
Bắt hắn ư? Không thể nào. Hắn làm như vậy đều là vì cứu con gái của mình. Còn không bắt hắn? Thế thì mình làm sao xứng với bộ cảnh phục đang mặc trên người đây?
Đồng thời trong lòng anh ấy cũng vô cùng tò mò, từ khi nào cậu em vợ không nên hồn này lại có thế lực mạnh mẽ đến thế? Nghe vợ nói, hình như hắn còn biết võ công gì đó.
Từ Thiên Phong điềm nhiên gật đầu: “Bọn họ đã bắt cóc Tiểu Miêu Miêu. Em chỉ cho bọn họ một bài học mà thôi.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Dương Thụy lại hơi giận dữ: “Em không biết báo cảnh sát à? Sao cứ phải một mình đi giải quyết chuyện này? Bây giờ em nói thử xem anh phải làm sao đây?”
“Chẳng lẽ anh muốn bắt em?” Từ Thiên Phong khẽ cười nói: “Nếu anh cảm thấy nên bắt em thì anh có thể báo chuyện này lên trên để lập công”
Dương Thụy cười cay đắng, báo chuyện này lên trên ư? Liệu rằng vợ và con gái có tha cho mình hay không? Lương tâm của mình có được toại nguyện hay không?
“Nếu anh không bắt em, vậy thì anh cứ coi như mình chưa biết gì cả.” Từ Thiên Phong nhìn ra sự đấu tranh trong lòng anh ấy, nên cười nói: “Thật ra bây giờ anh không nên nghĩ đến vấn đề có bắt em hay không, mà phải đi điều tra Lý Nam Thành. Em không biết tại sao anh ta lại muốn bắt cóc Tiểu Miêu Miêu, nhưng chắc hẳn có chút liên quan đến anh. Anh nghĩ kỹ lại xem, anh có dính líu gì đến băng đảng Huyết Lang không? Hoặc là gần đây anh có liên quan hay bắt người của băng đảng đó không?”
“Băng đảng Huyết Lang?” Dương Thụy nhíu mày lắc đầu: “Chuyện của băng đảng Huyết Lang luôn do tổ chuyên án cục thành phố phụ trách, đội cảnh sát hình sự tụi anh chẳng hề nhúng tay vào. Làm sao anh có thể gây thù chuốc oán với bọn họ cơ chú?”
“Vậy thì thật kỳ quái!” Từ Thiên Phong nghi ngờ nói: “Lý Nam Thành không phải là kẻ điên, tạỉ sao lại vô duyên vô cớ bắt cóc Tiểu Miêu Miêu? Anh nghĩ kỹ lại xem, gần đây anh có bắt ai không? Các anh đã điều tra rõ lai lịch của bọn họ chưa?”
“Ngoài vụ án ở nhà kho ra thì gần đây không có vụ nào lớn cả” Dương Thụy nghĩ kỹ lại, nói tiếp: “Gần đây thì chỉ có vụ bắt ngôi sao sử dụng ma túy thôi”
“Ngôi sao sử dụng ma túy? Lý Hiểu Linh à?” Từ Thiên Phong nhớ Lâm Sơ Ảnh từng nhắc chuyện này với mình, trong đầu chợt lóe lên một khả năng, vội nói: “Anh đã điều tra lai lịch của Lý Hiểu Linh chưa?”
Lý Hiểu Lỉnh, Lý Nam Thành? Cả hai dều cùng họ Lý, liệu rằng giữa hai người có mối quan hệ nào không?
“Đúng rồi, sao anh lại không nghĩ ra nhỉ?” Dương Thụy gõ vào đầu mình, rồi rút điện thoại
ra bấm một dãy số: “Tiểu Vương, cậu hãy gửi hồ sơ của Lý Hiểu Linh qua cho tôi”
Chẳng mấy chốc, toàn bộ hồ sơ về Lý Hiểu Lỉnh đã được gửi đến điện thoại của Dương Thụy. Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, rồi bắt đầu đọc từng chút một.
Đọc xong cả hai lại bắt đầu mơ màng. Lý Hiểu Lỉnh sinh ra trong một gia đình nông thôn. Có cả hồ sơ chi tiết về cha mẹ, hoàn toàn không có quan hệ gì với nhà họ Lý ở Thiên Hải.
Đọc xong toàn bộ hồ sơ về Lý Hiểu Linh, hai người vẫn chưa phát hiện ra manh mối nào. Từ Thiên Phong không cam lòng cầm điện thoại, bắt đầu đọc lại một Lân nữa. Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại công ty quản lý của Lý Hiểu Linh.
Công ty quản lý ngôi sao Thời Đại Mới?
Tốt xấu gì Lý Hiểu Lỉnh cũng là ngôi sao hàng đầu trong nước, tại sao lại ký hợp đồng quản lý với một công ty không có danh tiếng gì vậy? So với rất nhiều công ty quản lý với quy mô lớn, quả thật Thời Đại Mới không được xem là nổi tiếng. Trái lại nghệ sĩ dưới trướng khá nhiều, nhưng chỉ có một mình Lý Hiểu Lỉnh là có thể giữ mã bề ngoài mà thôi. Nếu không có cô ta, e rằng sẽ không có ai biết đến công ty nhỏ nhoi
này.
Nhưng mà kể từ khỉ debut đến nay Lý Hiểu Linh chưa từng đổi công ty quản lý.
Từ Thiên Phong phát hiện ra manh mối, nhanh chóng gọi cho Du Minh Trạch: “Lão nhị, cậu hãy giúp tôi điều tra công ty quản lý ngòi sao Thời Đại Mới, tốt nhất là có thể tra ra người đầu tư sớm nhất.”
“Được thôi, anh đừng cúp máy để em tra trước đã. Hừ…” Mới đầu Du Minh Trạch còn nghiêm túc, sau đó trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng mất hồn, còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng của một cô gái.
Mẹ kiếp! Cái tên này! Nhất định lại đang làm chuyện mờ ám nào đó. Còn bảo mình đừng cúp máy. Đây là đang chuẩn bị để mình nghe ra vở kịch hay à? Từ Thiên Phong bất đắc dĩ cười cay đắng.
“Em nghi ngờ ông chủ đứng sau Thời Đại Mới là người của nhà họ Lý ư?” Nghe thấy Từ Thiên Phong nhờ người điều tra người đầu tư sớm nhất của Thời Đại Mới, Dương Thụy cũng phản ứng lại. Nếu suy đoán của hắn là thật, vậy thì mọi chuyện đều đã có lời giải đáp.
Từ Thiên Phong gật đầu nói: “Em cũng chỉ suy đoán mà thôi. Nếu suy đoán của em là
đúng, vậy thì động cơ Lý Nam Thành sai người bắt cóc Miêu Miêu đã sáng tỏ.”
Chẳng mấy chốc, tiếng của Du Minh Trạch đã vang lên trong điện thoại: “Ha! Đại ca, anh đoán thử xem em đã tra được cái gì nào?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau nói đi!” Từ Thiên Phong mất kiên nhẫn nói.
Trong điện thoại Du Minh Trạch cười hì hì đáp: “Người đầu tư sớm nhất của Thời Đại Mới tên là Hoàng Khôn, cũng tức là Hoàng lão hổ mà chúng ta hay gọi”
Từ Thiên Phong cũng coi như quen thuộc với Hoàng lão hổ này. Nhưng ông ta chỉ là ông chủ của một quán bar mà thôi, tại sao lại đi đầu tư vào công ty quản lý làm gì? Nếu đó là nghề đốt tiền thì với chút tiền đó của Hoàng lão hổ, hoàn toàn không chơi nổi. Chắc chắn trong chuyện này có vấn đê nào khác.
“Chỉ vậy thôi à?” Từ Thiên Phong hỏi. Với bản lĩnh của Du Minh Trạch, làm sao chỉ tra ra được chuyện này.
“Tất nhiên là không chỉ như vậy, mà còn có tin hot hơn.” Du Minh Trạch cười quái gở: “Em đã tra được tài khoản ngân hàng của Hoàng lão hổ, phát hiện mười mấy năm trước có người đã chuyển cho ông ta mười triệu, mà trong danh
sách nguồn vốn sớm nhất của Thời Đại Mới cũng là mười triệu. Anh đoán thử xem người chuyển kia là ai?”
“Chẳng lẽ là Lý Trí Viễn?” Từ Thiên Phong đoán.
“Ha ha! Đại ca đúng là đại ca. Đã đoán ra ngay.” Du Minh Trạch cười ha hả: “Đây chưa phải là tin hot nhất. Em đã lần theo manh mối này tra tiếp, cuối cùng xâm nhập vào máy tính của Lý Trí Viễn, phát hiện ra khá nhiều thứ hay ho, bảo đảm sẽ bùng nổ. Em sẽ gửi qua cho anh ngay.”
“ừm, vậy tôi cúp máy trước. Cậu hãy cẩn thận một chút, đừng đề người khác nắm được thóp.” Từ Thiên Phong quan tâm nói.
Hắn biết người bên trên vẫn luôn điều tra hacker xâm nhập vào trung tâm điều khiển tường lửa. Nếu Du Minh Trạch vì chuyện này mà bị nắm thóp thì phiền lắm.
“Anh cứ yên tâm, đã hơn một tháng trôi qua rồi, bên trên đã hết điều tra em rồi.” Du Minh Trạch cười đáp.
Hai người kết thúc cuộc gọi. Chồng bao lâu, điện thoại của Từ Thiên Phong đã liên tục vang lên, là Du Minh Trạch gửi một đống ảnh qua.
Lúc nhìn thấy mấy bức ảnh chừng mực được gửi tới này ngay cả cậu ấm ăn chơi như Từ Thiên Phong cũng cảm thấy mặt đỏ tía tai. Trái lại Dương Thụy trông khá ốn, có lẽ là do làm cảnh sát quá lâu, gặp nhiều cảnh tượng này rồi, nhưng trên mặt cũng đầy ngạc nhiên.
Hai người trong ảnh tran như nhộng, rất nhiều động tác chỉ có thể nhìn thấy trong phim quốc đảo. Mấy tấm ảnh phía sau càng khủng khiếp hơn với đủ loại dụng cụ kinh khủng xuất hiện dày đặc. Mà chủ nhân trong ảnh là Lý Trí Viễn và Lý Hiểu Linh. Nhưng Lý Hiểu Linh trong ảnh trông trẻ hơn bây giờ, xem ra mấy tấm ảnh này dều được chụp từ mấy năm trước.
Quả nhiên là tin hot. Ai có thể ngờ rằng, Lý Hiểu Linh được rất nhiều người tôn sùng là người tình trong mộng lại là người tình của Lý Trí Viễn. Mà mấy năm trước, ít nhất ông ta cũng đã hơn 65 tuổi, ấy thế mà vẫn còn thích làm trò này, quả nhiên càng già càng dẻo daí.
Điện thoại liên tục vang lên, có thể thấy mấy tấm ảnh này nhiều đến cỡ nào. Thậm chí phía sau còn có mấy video.
Từ Thiên Phong không có tâm trạng xem tiếp nữa, mà thu hồi ánh mắt khỏi điện thoại, nhìn Dương Thụy nghiêm mặt nói: “Xem ra mọi chuyện đã rõ ràng. Nguồn cơn vẫn xuất phát từ
trên người Lý Hiểu Lỉnh. Mặc dù Lý Trí Viễn không còn hứng thú với cơ thể của cô ta, nhưng chắc chắn cô ta đã trở thành công cụ kiếm tiền của bọn họ. Anh bắt cô ta, chặt đứt con đường tài lộc của bọn họ, cho nên nhà họ Lý mới sai người bắt cóc Miêu Miêu, còn đòi một tỷ tiền chuộc.”
Lý Hiểu Linh là siêu sao tuyến một trong nước, cho nên năng lực kiếm tiền trong giới thì không cần phải nói nhiều. Nhưng cứ coi như cô ta hot thêm vài năm nữa, e rằng cũng không thể nào giúp nhà họ Lý kiếm được một tỉ. Đúng là hét giá trên trời.
Bây giờ sắc mặt của Dương Thụy rất khó coi, không ngờ con gái bị bắt cóc lại do mình gây ra, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ căm hận nhà họ Lý.
“Em định làm thế nào? Muốn công khai mấy chuyện này ra ngoài ánh sáng à?” Dương Thụy nhìn Từ Thiên Phong hỏi.
Có thể tưởng tượng được, nếu Từ Thiên Phong công khai mấy thứ này ra ngoài, chắc chắn sẽ gây nên làn sóng lớn. Tập đoàn Bác Văn của nhà họ Lý là công ty niêm yết, chắc chắn giá cổ phiếu sẽ vì thế là giảm mạnh.
“Trước tiên cứ xem sao đã rồi hẵng nói”
Từ Thiên Phong mỉm cười đáp.
“Được, vậy em tự xem rồi làm đi.” Dương Thụy thở dài: “Nếu em để người còn sống, nói không chừng có thể lấy được chứng cứ. Có lẽ tổ chuyên án sẽ nhân cơ hội này mà nhổ đỉ khối u ác tính về băng đảng Huyết Lang kia.”
“Anh quá ngây thơ rồi.” Từ Thiên Phong khinh bỉ nói: “Nếu từ vụ bắt cóc có thể lật đổ băng đảng Huyết Lang thì người bên trên đã sớm hành động rồi. Sở dr bên trên không hành động là vì muốn duy trì trạng thái cân bằng như bây giờ. Nếu nhà họ Lý sụp đổ, nhà họ Trần sẽ trở thành vua thế gỉớỉ ngầm ở Thiên Hải”
Từ Thiên Phong hiểu rõ hơn ai hết về mấy thủ đoạn đó. Sở dĩ bên trên không tiêu diệt hai nhà Lý Trần là để cân bằng. Đồng thời cũng để bọn họ tiêu hao thực lực trong các cuộc chiến không ngừng nghỉ. Chỉ cần không khiến người dân hoảng sợ thì bên trên thích cục diện này nhất.
Trên mặt Dương Thụy lộ ra vẻ kinh ngạc. Tại sao cậu ấm ăn chơi này lại đột ngột trở nên nhìn xa trông rộng vậy?
Đúng lúc này, quản gia đi ra sân sau gọi hai người đi vào dùng cơm.
Nhà họ Từ ít con cháu, hiếm khỉ náo nhiệt
thế này, cộng thêm cô nhóc Miêu Miêu miệng vô cùng ngọt, nên bữa cơm này ăn rất vui vẻ.
“Thiên Phong, con nhìn nhà chị họ của con xem, đã kết hôn được năm năm rồi mà vợ chồng vẫn tôn trọng lẫn nhau.” Thấy vợ chồng Lâm Sơ Ảnh tôn trọng lẫn nhau trên bàn ăn, Phương Lan ngưỡng mộ nói: “Sau khi kết hôn thằng nhóc nhà con được một nửa như bọn họ bây giờ là mẹ đã cảm tạ trời đất rồi.”
“Mẹ, mau ăn cơm đi!” Từ Thiên Phong gắp một miếng thịt bò cho Phương Lan, cười nói: “Anh rể là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, còn con chỉ là một thằnq lưu manh mà thôi…”