Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị - Thương Long - Chương 24 Lý Nam Thành
Chương 24: Lý Nam Thành
Quả thật vợ chồng Lâm Sơ Ảnh được xem là vợ chồng trên cả mẫu mực. Kết hôn nhiều năm, ngay cả một câu đỏ mặt cũng chưa từng nói, huống chỉ là cãi vã. Hầu hết mọi người đều ngưỡng mộ cặp vợ chồng này. Sau khỉ sống lại, đây cũng là Tân đầu tiên Từ Thiên Phong nhìn thấy vợ chồng bọn họ ở cùng nhau. Hắn luôn cảm thấy giữa hai người này quá mức bình thản. Nếu hắn thật sự sống chung với vợ như vậy, có lẽ bản thân hắn sẽ không làm được.
“Con kết hòn ư?” Từ Văn Chính nhấp một ngụm rượu nói: “Đến cả bạn gái thích hợp còn chẳng có thì cưới ai chứ?”
“Cha, cha đừng ép con. Nếu cha còn ép con, nói không chừng con lại nảy sinh ý đồ với Tống Dĩ Nặc nữa đấy.” Từ Thiên Phong cười nói: “Lỡ mà làm ra chuyện dùng vũ lực gì nữa thì cha mẹ đừng có mà…”
“Bốp!”
Lâm Sơ Ảnh dùng đũa gõ lên đầu Từ Thiên Phong, cười mắng: “Trước mặt trẻ con mà em ăn nói lỉnh tỉnh cái gì đấy?”
“Mẹ, dùng vũ lực là gì ạ?” Miêu Miêu ngây thơ hỏi.
“Không có gì đâu, cậu cháu đang nói linh tỉnh đấy mà. Miêu Miêu đừng quan tâm đến cậu, để bà cô đút thịt cho cháu ăn nhé, ăn thịt vào sẽ cao lên đó.” Phương Lan gắp một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng Miêu Miêu, đồng thời lườm nguýt Từ Thiên Phong.
Nhắc đến chuyện lúc trước, Dương Thụy áy náy nhìn vợ chồng Từ Văn Chính: “Chuyện lúc trước cháu không thể giúp gì được, thành thật xin lỗi…” Cục trưởng vốn bảo anh ấy dẫn người đến bắt Từ Thiên Phong, nhưng sợ không có cách nào đối mặt với Từ Văn Chính nên anh ấy mới từ chối.
“Chuyện này không thể trách cháu được.” Từ Văn Chính vội xua tay nói: “Thật ra là do thằng nhãi này đã chọc phải người không nên chọc, ngay cả ông Lý cũng không thể giúp gì được thì một độỉ trưởng đội cảnh sát hình sự như cháu có thể làm được gì? May mà Dĩ Nặc rộng lượng, không so đo với thằng nhãỉ này, bằng không nhà họ Từ chúng ta đã tuyệt hậu rồi”
Từ Thiên Phong thầm trợn mắt, đến giờ cha già vẫn còn cho rằng Tống Dĩ Nặc đã cứu mình. Cô mà rộng lượng ư? Nực cười!
Dương Thụy cầm ly rượu lên, đứng dậy nói: “Ly rượu này, một là để xin lỗi chuyện lúc trước
vì đã không giúp gì được. Hai là để cảm ơn Thiên Phong lần này đã cứu Miêu Miêu ra. Cháu xin cạn ly trước.”
Dứt lời, Dương Thụy ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Từ Văn Chính vội bảo anh ấy ngồi xuống: “Tiểu Dương à, đứa bé này cái gì cũng tốt, chỉ là quá xa cách rồi. Cháu còn khách sao với chúng ta làm gì? Trước đây thằng nhãi Thiên Phong này đã nhiều lần gây rắc rối cho cháu, có phải ông già này cũng nên đứng dậy mời rượu cháu không? Chúng ta đều là người một nhà, đừng có mà xa cách như thê?’
Dương Thụy vội đáp vâng, nhưng vẫn rất khách sáo.
Ăn cơm xong, Phương Lan dẫn Miêu Miêu đi dạo ở sân sau. Còn mấy người bọn họ thì ngồi xuống thảo luận chuyện ban ngày.
“Gì cơ? Em nói Lý Hiểu Linh kia là người tình của Lý Trí Viên sao?” Nghe Từ Thiên Phong nói xong nguyên do mọi chuyện, Lâm Sơ Ảnh không khỏi kinh ngạc, trợn tròn mắt, không dám tin nguồn cơn của mọi việc là thế này.
“Ai có thể ngờ đến chứ?” Từ Thiên Phong cũng cười cay đắng: “Nói là người tình đã đánh giá cao cô ta rồi, cô ta hoàn toàn là đồ chơi của
Lý Trí Viễn”
Chẳng phải sao? Nếu chỉ là người tình, ai lại đỉ dùng những đạo cụ biến thái kia?
“Haizz! Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong” Từ Văn Chính thở dài: “Đều là các cô gái trẻ tuổi bị lão già khốn nạn Lý Trí Viễn kia làm nhục”
“Anh rể, gần đáy anh phải cẩn thận. Người nhà họ Lý luôn có thù tất báo. Việc bắt cóc Miêu Miêu không thành, chắc chắn bọn họ sẽ không cam lòng từ bỏ. Anh phải cố gắng ít ra khỏi cục cảnh sát.” Từ Thiên Phong nhắc nhở.
Mặc dù ngoài mặt nhà họ Lý không làm gì Dương Thụy, nhưng lần này bắt cóc không thành, còn tổn thất không ít người. Với cách làm việc của nhà họ Lý, chắc chắn sẽ âm thầm gây bất lợi cho anh ây.
“Anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, làm sao có thể ở trong cục cảnh sát cả ngày cơ chứ? Hôm nay lại xảy ra vụ án lớn như thế, anh luôn phải chạy ra ngoài. Em cứ yên tâm, anh tin rằng bọn họ sẽ không dám xuống tay với anh.” Trái lại bây giờ Dương Thụy không lo lắng về phía băng đảng Huyết Lang. Anh ấy cảm thấy, cho dù nhà họ Lý to gan đến đâu cũng không dám xuống tay với đội trưởng đội cảnh sát hình
sự của cục thành phố như mình.
Lúc này điều anh ấy lo lắng nhất là phải xử lý vụ án ở nhà kho như thế nào. Không thế khai Từ Thiên Phong ra, vậy thì vụ án này sẽ không thể giải quyết, điều này sẽ gây ảnh hưởng lớn đến hình tượng của cục thành phố. E rằng người làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự như mình cũng không được yên ổn. Vả lại bên trên còn nghiêm lệnh buộc anh ấy phải phá án trong vòng 15 ngày. Nghĩ đến việc phá xử lý chuyện hóc búa này, Dương Thụy lại thấy đau đầu.
“Mặc kệ thế nào, anh vần phải cẩn thận, đừng để em và Miêu Miêu phải lo lắng.” Thấy dáng vẻ vô cùng thờ ơ của chồng, Lâm Sơ Ảnh khẽ khuyên bảo.
“Được rồi. Anh sẽ chú ý.” Dương Thụy mỉm cười đáp.
Trò chuyện một lát, Dương Thụy đã đứng dậy rời đỉ. Anh âỳ cần phải suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc nên giải thích như thế nào với cấp trên. Vì đã uống chút rượu, nên anh ấy không thể không làm phiền Từ Văn Chính bảo tài xế chở anh ấy đi.
Nhìn dáng vẻ rời đi của Dương Thụy Từ Thiên Phong không khỏi buồn cười. Anh rể này quá kiềm chế rồi. Nếu đổi thành người khác có
thân phận như anh ấy, đừng nói là uống chút rượu này, cho dù đã uống nửa lít rượu vẫn lái xe như thường.
Từ Thiên Phong đang suy nghĩ, có nên xuống tay trước với băng đảng Huyết Lang không. Cuối cùng hắn đã hạ quyết tâm, đợi thực lực của đám người Lý Bảo Sơn tăng lên một bậc sẽ nhổ tận gốc băng đảng Huyết Lang này ngay. Một mình mình, suy cho cùng sức lực có hạn. Với thế lực như băng đảng Huyết Lang, một là không đánh, hai là phải đánh chết. Bằng không người bên cạnh sẽ bị uy hiếp mỗi ngày.
Vừa hay hắn cũng nhân khoảng thời gian này, điều chỉnh lại mạng lưới quan hệ của nhà họ Lý, tiêu diệt toàn bộ thế lực của gia đình họ.
Thế nhưng trước đó, có thể gây ít rắc rối cho nhà họ Lý, để cho bọn họ không rảnh quan tâm đến những chuyện khác. Có khi còn có thể phân tán sự chú ý về vụ đấu súng ở nhà kho, cũng coi như san sẻ một phần áp lực cho mấy người Dương Thụy. Cứ thế một công đôi việc, nếu không làm thì thật có lỗi với mình.
Quyết định xong, Từ Thiên Phong gọi điện thoại cho Du Minh Trạch, bảo anh ta đăng mấy tấm ảnh và video kia lên mạng. Tất nhiên anh ta tình nguyện dốc hết sức lực cho việc này. Anh ta đúng là một tên chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Hòm sau, việc đầu tiên sau khỉ Từ Thiên Phong thức dậy là mở máy tính lên đọc tin tức.
Quả nhiên, mặc dù bây giờ chỉ mới bảy giờ, nhưng trên khắp trang mạng dều đang điên cuồng.
Du Minh Trạch không chỉ đăng ảnh của Lý Trí Viên và Lý Hiểu Lỉnh lên trên mạng, mà còn công khai toàn bộ mối quan hệ giữa các thành viên khác trong nhà họ Lý với mấy nghệ sĩ của công ty Thời Đại Mới. Lần này trên mạng sôi sùng sục rồi.
Hầu như toàn bộ nữ nghệ sĩ của công ty Thời Đại Mới đều lên hot search. Tin nhắn và ảnh lộ liễu của bọn họ với thành viên nhà họ Lý cũng được đưa ra ngoài ánh sáng, chứng thực cho mối quan hệ bao nuôi và được bao nuôi.
Theo sau đó là một trận xôn xao. Toàn bộ nữ nghệ sĩ của công ty Thời Đại Mới đều trở thành đồ chơi cho người nhà họ Lý. Vô số trạch nam khóc đầm đìa, vừa thở dài cho nữ thần trong lòng vừa tải những bức ảnh đặc sắc ở trên mạng kia. Vô số người bị người khác đánh thức từ trong chăn, tập trung vây xem, rồi gia nhập vào đội quân lên án tố cáo nhà họ Lý.
Các ngôi sao lớn đồng loạt rũ sạch quan hệ với mấy nghệ sĩ này ở trên Weibo. Đồng thời
lên án hành vi khiến người ta căm phần của người đăng ảnh. Hàng loạt yêu cầu gửi đến cục cảnh sát mau chóng điều tra thân phận của người đăng ảnh, không thể để người này tồn tại trên cõi đời.
Năm nay Lý Trí Viên đã gần 70 tuổi, nhưng cơ thể lại rất cường tráng, tóc cũng không có một sợi tóc bạc, sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng quắc, ông ta có một thói quen, mỗi buổi sáng thức dậy đều sẽ đánh Thái Cực Quyền ở trong sân, dù là mùa đông hay mùa hạ gì cũng thế.
Sáng hôm nay, Lý Trí Viễn đang nhàn nhã đánh Thái Cực Quyền ở trong sân như thường lệ thì chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã. Hai mắt ông ta lóe lên tia lạnh lẽo, động tác trên tay cũng ngừng lại.
“Cha, xảy ra chuyện rồi.” Lý Hoa Dương cầm một xấp báo dày cộm đi vào.
Bị người khác quấy rầy sự yên tĩnh, Lý Trí Viễn lộ ra vẻ mặt không vui, lạnh lùng quát: “Hoảng loạn như thế còn ra thể thống gì. Người làm việc lớn cần phải giữ bình tĩnh dù núi Thái Sơn đang sập trước mắt. Con thế này làm sao có thể quản lý băng đảng Huyết Lang hả?”
Nhà họ Lý có thể đứng vững ở Thiên Hải đêu là vì nắm gìữ sức mạnh băng đảng Huyết Lang này. Đây là gốc rễ của bọn họ, tuyệt đối không thể mất đi.
Mặc dù Lý Hoa Dương đã tiếp nhận băng đảng Huyết Lang được năm năm, nhưng khi đối mặt với cha vẫn không dám lỗ mãng. Không chỉ vì ông cụ đang nắm giữ một nguồn sức mạnh to lớn, mà càng là vì sợ sệt trước thực lực của bản thân ông cụ. Chỉ một ánh mắt của cha đã dọa ông ta sợ rụt cổ.
“Cha, cha hãy đọc cái này trước đi…” Lý Hoa Dương dè dặt đưa tờ báo vào tay cha. Chắc chắn tiếp theo cha sẽ nổi cơn thịnh nộ, nên mình vẫn nên đứng xa một chút, để khỏi bị mang họa.
Lý Trí Viễn nghỉ ngờ nhận lấy tờ báo. ông ta cũng muốn xem xem, là chuyện gì có thể khiến đứa con trai này sợ đến thế?
“Khốn nạn! Tra, tra ra ngay, rốt cuộc là ai làm. Tôi phải khiến tên đó chết không có chỗ chôn.” Lý Trí Viễn chỉ lướt qua tờ báo đã nổi trận lôi dinh, trút hết lửa giận trong ngực xuống bàn đá bên cạnh. “Rầm” một tiếng vang lanh lảnh, bàn đá bỗng bị đập thành đôi, bên trên còn lưu lại dấu tay nhàn nhạt.
Một chiêu này đã khiến Lý Hoa Dương ở bên cạnh chấn động đến tê cả da đầu, thầm vui mừng khôn xiết. May mà mình đã né từ trước. Nếu một chưởng này đánh lên người mình, ít nhất cũng phải nằm trên giường từ mười ngày đến nửa tháng.
Người đến báo tin không chỉ có Lý Hoa Dương, mà mấy thành viên khác của nhà họ Lý cũng Lân lượt đến nhà của ông cụ. Mặc dù Lý Trí Viễn đã rút lui về hậu phương hơn một năm, nhưng vẫn là gia chủ đương thời của nhà họ Lý, nắm giữ quyền lực tuyệt đối.
Nhìn thấy ông cụ nổi trận lôi đình, đám người đều đồng loạt cúi đầu, không dám thở mạnh. Chỉ có một người ngoại lệ. Người này còn rất trẻ, vẻ mặt đầy u ám lạnh lẽo, bước ra khỏi đám đông, lạnh nhạt nói: “ông nội, chuyện này đã quá rõ ràng, nhất định là do Dương Thụy và người nhà họ Từ đang trả thù chúng ta.”
“Người nhà họ Tù? Từ Văn Chính?” Nhìn thấy cháu trai của mình, cơn giận trong lòng Lý Trí Viễn đã nguôi ngoai, mặt mày tái mét hỏi: “Tại sao cháu lại cho rằng người nhà họ Từ cũng xen vào chuyện này?”
Tất nhiên người trẻ tuổi này là Lý Nam Thành, ở nhà họ Lý, cũng chỉ có anh ta mới dám nói chen vào khi ông cụ đang nổi giận, ngay cả
cha Lý Hoa Dương của anh ta cũng không dám. Lý Nam Thành luôn là người mà Lý Trí Viễn coi trọng đào tạo, mà anh ta cũng không khiến ông ta thất vọng. Qua sự rèn luyện nhiều năm, bây giờ anh ta đã xây dựng được địa vị của mình ở nhà ho LÝ.