Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị - Thương Long - Chương 26 Món quà của Kim Cang
Chương 26: Món quà của Kim Cang
Vài ngày sau, cuối cùng ngày mà Từ Thiên Phong mong chờ cũng đã đến.
Sau bữa tối, Lý Bảo Sơn nhận được mệnh lệnh của Từ Thiên Phong, yêu cầu anh ta sáng sớm dẫn người đến bến tàu lấy hàng, còn là hàng hóa gì thì anh ta cũng không biết.
“Anh Sơn, cậu Từ bảo chúng ta đến đây lấy hàng gì vậy? Tại sao lại bí ẩn như vậy? Chẳng lẽ là thứ gì như ma túy sao?” Đại Hùng ghé lạỉ bên cạnh Lý Bảo Sơn, nhỏ giọng hỏi.
Việc này không thể trách anh ta được, nhiệm vụ này thực sự quá bí an. Bây giờ đã gần haỉ giờ sáng, các anh em khác đã tản ra các ngã tư canh gác, bất cứ aỉ đến gần nhà kho này đều sẽ bị giết, hai người họ lại được sắp xếp lên một chiếc xe tải hạng nặng, không biết cần chở hàng hóa gì.
“Đồ ngu!” Lý Bảo Sơn trợn mắt nhìn anh ta: “Với gia thế của cậu Từ, còn cần chơi thứ đồ đó sao? Ngoan ngoãn ở đây chờ mệnh lệnh của cậu Từ đi!”
Đại Hùng liếc nhìn Lý Bảo Sơn, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút bồn chồn. Nếu cậu Từ thật sự dính líu đến ma túy hoặc buôn lậu thì bọn họ chính là tòng phạm!
“Lý Bảo Sơn, hàng đã tới, lập tức lái xe đến nhà kho số hai. Nhớ kỹ, các anh chỉ có thời gian mười phút! Trong lúc làm việc không được phép mở cửa, trước tiên phải chở hàng về căn cứ!” Trong lúc hai người đang trầm mặc, cuối cùng tai nghe của Lý Bảo Sơn cũng truyền tới mệnh lệnh của Từ Thiên Phong.
Cái gọi là căn cứ thực chất là công ty bảo vệ Kim Thuẫn, có lẽ bởi vì tất cả mọi người đêu xuất thân từ trong quân đội nên quen gọi là căn cứ, sau này ngay cả Từ Thiên Phong cũng gọi như vậy theo họ.
“Xuất phát!”
Nhận được mệnh lệnh, Lý Bảo Sơn nhanh chóng khởi động xe, đạp chân ga vội vàng lao đến nhà kho số hai. Từ Thiên Phong đã nói rất rõ ràng, bọn họ chỉ có thời gian mười phút. Nếu như trong vòng mười phút không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhất định bọn họ sẽ không được sống yên ổn.
Khỉ hai người lái xe vào nhà kho, chỉ thấy trong nhà kho có mười mấy thùng gỗ lớn màu đen được xếp ngay ngắn, mỗi hòm cao gần một mét rưỡi, dài gần hai mét.
Đại Hùng đi tới, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng di chuyển được một thùng, thấy bộ dạng
của Đại Hùng, Lý Bảo Sơn tức giận không có chỗ phát tiết, bước tới đánh vào đầu anh ta: “Đồ ngu, lái xe nâng đến đây!”
Thùng hàng nặng như vậy, có đánh chết hai người bọn họ cũng không thể di chuyển được hết trong vòng mười phút, cũng không biết tên ngốc này đang nghĩ gì, nơi này có xe nâng hàng, vậy mà còn muốn dùng tới sức người?
Lúc này Đại Hùng mới kịp phản ứng, vội vàng chạy tới khởi động xe nâng rồi lái tới, anh ta cùng Lý Bảo Sơn nhanh chóng chất hàng hóa lên xe. Cũng may đây là xe tải hạng nặng, nếu không thật sự không thể chất nổi những thùng hàng này vào. Cho dù có thể chất được thì trọng lượng của hàng hóa trong thùng cũng có thể khiến xe tải không dỉ chuyển được.
Cuối cùng hai người cũng chất xong hàng hóa lên xe, rồi nhanh chóng nhảy lên xe, khởi động lái ra khỏi nhà kho, vì đã chất đầy hàng hoá nên tốc độ xe không nhanh lắm.
Từ Thiên Phong từ xa nhìn chiếc xe tải chạy đỉ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mười phút này là thời gian đội tuần tra bờ biển đổỉ ca, nếu trong vòng mười phút xe tải không thể chất hàng xong sẽ gáy ra chút phiền toái. Từ Thiên Phong ra lệnh cho những người khác rút lui, bản thân hắn lái xe ở phía sau xe tải lớn, cẩn
thận quan sát xem phía sau xe tải có cái đuôi nào bám theo không.
Cuối cùng cũng an toàn trở về căn cứ. Từ Thiên Phong để lại mấy người canh gác nghiêm ngặt ở bên ngoài, rồi đi tới bên cạnh xe tải.
Lý Bảo Sơn đã sắp xếp người dỡ hàng, cẩn thận dỡ những thùng hàng xuống chất vào kho.
“Đi thôi, dẫn các anh đỉ xem hàng hoá một chút! Để các anh khỏi nghỉ thần nghỉ quỷ!” Từ Thiên Phong biết, có rất nhiều người có sự nghỉ ngờ về Lân hành động này.
Từ Thiên Phong đi tới, cầm lấy một cây xà beng cạy mở một cái thùng lớn, bên trong thùng lớn có bốn thùng nhỏ nằm im lìm. Khỉ nhìn thấy máy thùng nhỏ bên trong, đám người Lý Bảo Sơn đều ngây ngấn cả người, bất cứ ai từng ở trong doanh trại quân đội đều rất quen thuộc đối với loại thùng này!
“Cậu Từ, trong thùng đều là súng ống sao?” Giọng nói của Lý Bảo Sơn hơi run rây, cậu Từ muốn làm gì với một chiếc xe chở vũ khí lớn như vậy?
Từ Thiên Phong gật đầu, đi tới mở cái thùng nhỏ ra, bên trong có năm khẩu súng trường tự động mới tinh, thân súng đen tuyền toả ra hơi lạnh. Hắn tuỳ tiện cầm lấy một khẩu
súng, thành thạo tháo ra từng mảnh linh kiện rồi lắp ráp lại, không tệ, đều là đồ tốt!
“Sao vậy, sợ rồi sao?” Từ Thiên Phong nạp đạn rồi buông súng xuống, cười khay: “Nếu mới như vậy đã bị dọa sợ, vậy các anh thật sự không đủ tư cách!”
“Cậu Từ, cậu cần nhiều súng ống đạn dược như vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu không định cho chúng tôi một lời giải thích sao?” Mặt Đại Hùng đầy giận dữ, hai mắt trợn tròn.
Trước đây bọn họ muốn đồ tốt, nhưng bây giờ, khỉ nhìn thấy đồ tốt, họ lại sợ hãi! Cho dù bọn họ đã xuất ngũ nhưng họ vẫn là quân nhân, tuyệt đối không thể nào làm bạn với các phần tử khủng bố được! Được lắm, vào lúc này, anh ta đã coi Từ Thiên Phong là thành phần tử khủng bố rồi!
“Tôi cần gỉảỉ thích với các anh chuyện gì?” Từ Thiên Phong tỏ vẻ lạnh lùng nhìn đám người xung quanh: “Mọi người nhớ kỹ, tôi cần mọi người để trở thành vua của thế giới ngầm! Thiên Hải chỉ là bước đầu tiên thôi! Nếu mọi người không thể đáp ứng được yêu cầu này thì tôỉ sẽ tuyển người khác!”
“Vua của thế giới ngầm?” Mọi người dều
mơ màng nhìn Từ Thiên Phong.
‘Trên thế giới này luôn có những nơi mà mặt trời không thể chiếu tới! ở những nơi đó không có công lý, cho nên cần mọi người mang công lý tới cho bọn họ!” Từ Thiên Phong thản nhiên nói.
“Cậu Từ, cậu không phải phần tử khủng bố sao?” Đại Hùng nghe không hiểu lắm lời của Từ Thiên Phong, nhưng nghe ý nghĩa trong lời nói của hắn, dường như hắn không phải là khủng bố.
Từ Thiên Phong nhịn không được muốn đánh người, mắng nhiếc Đại Hùng không tiếc lời: “Nếu tôi là khủng bố, sao lại tuyển những kẻ ngu ngốc như các anh?”
Khốn kiếp, hèn gì mọi người nhìn hắn với ánh mắt như vậy, hóa ra bọn họ coi hắn là phần tử khủng bố! Thật là nhảm nhí!
Đại Hùng nghe không hiểu, nhưng Lý Bảo Sơn thì hiểu, anh ta hiểu được ý của Từ Thiên Phong, hắn muốn bọn họ trở thành người thực thỉ pháp luật trong bóng tối! Nghĩ tới trước đây hắn luôn tin tưởng mọi người, anh ta không khỏi cảm thấy xấu hổ vì mình đã nghi ngờ Từ Thiên Phong, thế là tiến lên một bước, chào theo kiểu chào quân đội: “Cậu Từ, tôi xin lỗi!”
“Đừng nói xin lỗi với tôi! Nếu các anh không đáp ứng yêu cầu, tôi vẫn thay thế các anh!” Từ Thiên Phong ném xà beng về phía Lý Bảo Sơn: “Mở hết mấy cái thùng này ra!”
Có Lý Bảo Sơn dẫn đầu, mọi người cùng nhau cạy mấy cái thùng ra. Thật ra chỉ có năm thùng lớn chứa vũ khí, những thùng còn lại chứa đầy đạn dược, không có đủ đạn dược, những vũ khí này thậm chí còn không bằng dao rựa!
“Cái này là của tôi!” Một cái thùng khác được mở ra, Đại Hùng nhanh tay lẹ mắt lấy ra một cái hộp nhỏ, cái hộp này không làm bằng gỗ mà là nhựa cao cấp. Đại Hùng vừa mở hộp nhỏ ra nhìn qua đã lập tức ôm chặt cái hộp trong ngực mình.
Lý Bảo Sơn vừa nhìn thấy bộ dạng của con Đại Hùng, lập tức biết bên trong cái hộp nhỏ có hàng tốt, vội vàng giành lấy một cái hộp nhỏ khác trong tay, mở ra xem, bên trong là một khẩu súng bắn tỉa Barrett mới toanh chưa được lắp ráp!
Từ Thiên Phong chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua đã biết trong đó có gì đó mờ ám, hắn mỉm cười với hai người nói: “Hai người lấy súng này cũng không lắp ráp được, cầm nó có ích lợi gì?”
Không phải hắn coi thường Lý Bảo Sơn và
Đại Hùng, hắn dám nói ở đây ngoại trừ hắn ra không ai có thể lắp ráp được hai khẩu súng này.
“Cậu Từ, mặc dù Barrett rất quý giá, nhưng dù sao chúng ta cũng từng chạm qua rồi!” Lý Bảo Sơn mỉm cười, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nghiêm túc lắp ráp nó. Mặc dù súng bắn tỉa Barrett là trang bị quân sự của nước ngoài nhưng trước đây bọn họ đã từng tiếp xúc qua, nên anh ta rất tựtỉn việc lắp ráp không có gì khó.
Lúc đầu mọi việc vẫn còn suôn sẻ, nhưng khi thấy khẩu súng đã thành hình, vẫn còn một số lỉnh kiện không biết lắp ráp vào đâu. Lý Bảo Sơn không tin vào chuyện kỳ lạ, tiếp tục tháo súng ra lắp ráp lại, lần này anh ta lắp ráp rất chậm, thời gian lâu gấp đôi Lân trước, nhưng mấy linh kiện đó vẫn không lắp được.
“Khẩu súng này đã được cải tiến!” Cuối cùng Lý Bảo Sơn cũng kịp phản ứng, đồng thời trong lòng khiếp sợ, người nào có thể cải tiến loại súng này dều là siêu cấp cao thủ! Anh ta ở trong quân đội lâu như vậy, ít nhất cho tới bây giờ chưa từng thấy aỉ cải tiến thành công loại súng này!
Từ Thiên Phong khẽ mỉm cười, hắn biết chắc rằng tên khốn Kim Cang này sẽ cố ý khoe khoang, xét về tài năng cải tỉêh súng ống, hắn
chưa từng thấy ai giỏi hơn Kim Cang!
Từ Thiên Phong ngồi xổm xuống, lấy linh kiện từ trong tay Lý Bảo Sơn, dùng tốc độ cực nhanh lắp ráp hoàn thành. Chẳng bao lâu, khẩu súng bắn tỉa hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người, không thiếu một bộ phận nào! Đại Hùng ở bên cạnh vẫn đang cố gắng hết Lân này đến Lân khác!
Lý Bảo Sơn nửa tin nửa ngờ kéo cò súng, một âm thanh giòn dã vang lên, anh ta đã xác định loại súng cao cấp này có thể sử dụng! Bây giờ, anh ta càng tò mò về thân phận của Từ Thiên Phong, hắn mang danh là tên phá nhà phá của, nhưng thực ra lại là cao thủ siêu phàm, biết về sự tồn tại của Long Tổ, không ngờ bây giờ còn biến thành chuyên gia về súng ống?
Khi anh ta đang bối rối, người lính có biệt danh “Khoái Đao” đưa cho Từ Thiên Phong một mảnh giấy được tìm thấy trong thùng gỗ cuối cùng.
Mảnh giấy có nội dung: [Bạn của tôi, đồ trong chiếc hộp này là chút tấm lòng của tôi. Mong chờ lần hợp tác tiếp theo! Bên dưới tờ giấy là dùng tiếng Anh phiên dịch lại câu nói trên!]
Từ Thiên Phong lộ ra nụ cười khinh bỉ, cái
tên Kim Cang này là một kẻ buôn lậu vũ khí, lại giả vờ là người có văn hoá! Hắn đi về phía thùng gỗ kia, muốn xem thử tên khốn này chuẩn bị cho mình món quà gì, nhìn vẻ mặt của Khoái Đao, hắn nghĩ trong đó nhất định có đồ tốt!
,rMẹ kiếp!” Nhìn thấy đồ trong thùng, Từ Thiên Phong đã không nhịn được chửi thề.
Trong thùng là hai tên lửa vác vai…
Cuối cùng Từ Thiên Phong vẫn sai người giấu hai quả tên lửa vác vai này đi, những thứ này khi sử dụng thì rất thoải mái, nhưng sau khi sử dụng xong sẽ gây ra vô số rắc rối!
Lô súng ống này chủ yếu là để giúp bọn họ táng cường hỏa lực, thực lực hiện tại của bọn họ hoàn toàn không thể thay thế ưu thế hỏa lực, khi thực lực của bọn họ tăng đến một trình độ nhất định, lô súng ống này cũng có thể không cần dùng đến!
Sau khi nghĩ thông suốt về những lời Từ Thiên Phong nói, mọi người cũng buông bỏ nghỉ ngờ trong lòng, trở về nghỉ ngơi. Sau một đêm căng thẳng, đã đến lúc ngủ một giấc thật ngon.