Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị - Thương Long - Chương 28 Dương Thụy chết trẻ
Chương 28: Dương Thụy chết trẻ
“Cậu Từ này, cậu có biết một người tên là Dương Thụy không?” Ngay khỉ Từ Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm, Tay Trái đột nhiên hỏi.
Chính câu nói này khiến cho Từ Thiên Phong nảy lên dự cảm xấu, hắn vội vàng hỏi: “Nhà họ Lý phái người đỉ đối phó anh ấy à?”
Tay Trái gật đầu, nói: “Trước khi tôi tới, nghe bọn họ nói chuẩn bị xử chết một người tên là Dương Thụy…”
Nguy rồi. Từ Thiên Phong bây giờ không rảnh bàn chuyện cùng Tay Trái, hắn vội vàng chạy sang phòng Lâm Sơ Ảnh, gõ cửa phòng thật mạnh.
Lâm Sơ Ảnh đang ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn con gái ngủ ở bên người, cô cầm lấy quần áo ở đầu giường mặc thêm rồi đỉ tới trước cửa mở cửa ra, thấy Từ Thiên Phong đứng ở cửa, cô ngáp một cái, hỏi: “Thiên Phong, có chuyện gì không?”
Có chuyện. Từ Thiên Phong chắc chắn bây giờ bản thân hắn đang có chuyện. Hắn cảm giác được trong lỗ mũi có thứ gì đó hơi nóng. Cảnh tượng trước mắt quả thực quá đẹp đẽ, mặc dù Lâm Sơ Ảnh mặc quần áo ngủ, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo, thế nhưng
bộ quần áo hoàn toàn không che kín cảnh xuân mê người kia, hơn nữa giờ tóc cô vẫn đang rối tung cộng với vẻ mặt lười bỉêhg, nhất thời tạo thành một hình ảnh vô cùng mê người.
Thấy Từ Thiên Phong sững sờ nhìn mình, Lâm Sơ Ảnh lúc này mới như tỉnh mộng, cô vội vàng kéo quần áo che kín dáng vẻ mê người, mặt bắt đầu đỏ bừng, hung hăng trợn mắt nhìn Từ Thiên Phong một cái.
Lúc này Từ Thiên Phong mới phát hiện mình thất thố, hắn vội vàng ổn định tinh thần, bỏ hình ảnh ướt át ra khỏi đầu, vội la lên: “Chị mau gọi điện thoại cho anh rể xem thử đỉ, em nghi ngờ anh ấy xảy ra chuyện…”
“Em nói là, người nhà họ Lý sẽ làm hại anh ấy ư?” Lâm Sơ Ảnh sợ hãi kêu lên.
Bây giờ cô cũng không rảnh để ý ánh mắt nóng bỏng vừa rồi của Từ Thiên Phong, vội vàng vào phòng cầm di động ở đầu giường lên, bắt đầu bấm số điện thoại của Dương Thụy.
Tiếng gõ cửa của Từ Thiên Phong cũng kinh động vợ chồng Từ Văn Chính, hai người khoác áo khoác chạy tới, thấy Từ Thiên Phong đứng ở cửa phòng Lâm Sơ Ảnh, vội vàng đi tới: “Thiên Phong, chuyện gì xảy ra thế? Nửa đêm canh ba, con…”
Từ Thiên Phong không lên tiếng, chỉ chỉ Lâm Sơ Ảnh đang vô cùng lo lắng gọi điện thoại.
Trong điện thoại truyền tới tiếng tút tút, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Lâm Sơ Ảnh càng luống cuống, cúp điện thoại, Lân nữa bấm số riêng trong nhà, nửa phút trôi qua, vẫn không có ai nghe.
Nước mắt Lâm Sơ Ảnh bắt đầu rơi lã chã, nhưng cô lấy một cái tay khác che kín miệng, không để cho mình khóc thành tiếng.
Thấy thái độ Lâm Sơ Ảnh, vợ chồng Từ Văn Chính cũng biết hơn phân nửa là Dương Thụy xảy ra chuyện. Thấy ánh mắt hỏi thăm của cha mẹ, Từ Thiên Phong khẽ gật đầu.
Trong nháy mắt, mắt của hai người lớn cũng rưng rưng.
Khi Lâm Sơ Ảnh cúp điện thoại, muốn bấm số Dương Thụy Lân nữa thì điện thoại của cô lại đổ chuông, trên màn hình hiển thị người gọi tới là Dương Thụy.
Lúc này Lâm Sơ Ảnh mới hơi thở phào nhẹ nhõm, cô nhận điện thoại, nhưng trong điện thoại lại là một giọng đàn ông khác: “Xin chào, xin hỏi cô là bà xã của cảnh sát Dương đúng không?”
“Đúng vậy. Xỉn hỏi anh là aỉ, Dương Thụy đâu?” Lâm Sơ Ảnh hạ thấp giọng, không muốn đánh thức con gái đang ngủ.
“Cô Dương, cảnh sát Dương gặp tai nạn xe cộ, chúng tôi đã cử người đưa anh ấy đến bệnh viện thành phố, cô đừng lo lắng…”
Câu nói kế tiếp, Lâm Sơ Ảnh đã không nghe rõ, trong đầu cô là một mảng hỗn độn, điện thoại di động đột ngột rơi xuống sàn, hai tay cô che kín miệng mình, chân bỗng mềm nhũn, ngã thẳng xuống thảm.
Từ Thiên Phong mau chóng xông tới đỡ cô lên: “Chị, chị ngừng khóc trước đã, đỉ ra bên ngoài nói, chớ đánh thức Miêu Miêu…”
Lâm Sơ Ảnh gật đầu một cái, được Từ Thiên Phong đỡ, chậm rãi đỉ ra khỏi phòng.
“Tay em…” Lâm Sơ Ảnh nhỏ giọng nói, trên mặt vừa là vệt đỏ rực vừa là nước mắt.
Bấy giờ Từ Thiên Phong mới phát hiện một tay của mình đang không sợ chết mà đè ở trước ngực cô, nghe Lâm Sơ Ảnh nói thế, hắn vội vàng rời tay đi, đồng thời thầm mắng mình vô sỉ. Vợ chồng Từ Văn Chính ân cần đóng cửa phòng Miêu Miêu lại, trong lòng vừa yêu thương vừa không đành lòng. Lúc này bé con chỉ mới bốn tuổi, nếu Dương Thụy thật sự có chuyện không
may, sau này đứa nhỏ này phải làm sao đây.
Xuống lầu dưới, cuối cùng Lâm Sơ Ảnh không thể nào nào đè nén nỗi đau đớn, cô nằm trên ghế sofa khóc òa lên.
“Sơ Ảnh, rốt cuộc Tiểu Dương sao rồi?” Phương Lan tới ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt lưng cô.
“Dương Thụy anh ây… bị tai nạn giao thông… Hu hu…” Lâm Sơ Ảnh ôm đầu mình, khóc thất thanh.
“Bây giờ cháu đừng quá sốt ruột, nói không chừng là bất ngờ…” Từ Văn Chính bất lực an ủi, nói ra lời này, ngay cả chính ông cũng không tin. Dương Thụy vô cùng có kỷ luật, trừ lúc phá án ra thì chưa bao giờ lái xe quá tốc độ, càng không biết uống rượu, lái xe nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện. Tự dưng ngay vào lúc này lại xảy ra chuyện. Chắc chắn đây là một vụ mưu sát đã ấp ủ từ lâu.
Kết hợp với chuyện thời gian trước Lý Hiểu Linh bị bắt, kẻ ngu cũng có thể đoán được hung thủ là ai.
Bây giờ bọn họ đã rối loạn, nhưng Từ Thiên Phong lại không thể hoảng loạn, hắn nói với Lâm Sơ Ảnh: “Chị, giờ chị đi lên thay quần
áo trước, chúng ta chạy đến bệnh viện xem một chút. Cha, mẹ, hai người ở lại chăm sóc Miêu Miêu, đừng để cho cô bé biết chuyện này.”
Nhìn Lâm Sơ Ảnh khóc lóc không dứt, Từ Thiên Phong thấy trong lòng đau xót khó hiểu, đồng thời hắn nắm thật chặt quả đấm. Hắn thề, nếu Dương Thụy chết, hắn nhất định sẽ xử hết nhà họ Lý, gà chó cũng không để lại.
Nghe Từ Thiên Phong nói, Lâm Sơ Ảnh khẽ gật đầu, giãy dụa đứng lên. Được Phương Lan đỡ dậy, cô lảo đảo vọt vào phòng, thay đồ với tốc độ nhanh nhất có thể. Sau đó lao xuống lầu, Từ Thiên Phong đã cho xe đậu ở cửa.
“Tay Trái, nơi này giao cho anh.” Từ Thiên Phong lái khỏi nhà họ Từ nhanh như chớp, trước khi rời đỉ còn hô về phía sân trống.
Vợ chồng Từ Văn Chính hơi giật mình, không biết Từ Thiên Phong nói những lời này là ý gì, nhưng Tay Trái ẩn núp trong bóng tối lại yên lặng gật đầu.
Từ Thiên Phong vừa lái xe vừa gọi cho Lý Bảo Sơn, hét với giọng cực đoan lạnh như băng: “Tất cả mọi người mau chóng đợi lệnh. Còn nữa, đừng chôn món quà mà bạn tôi đã tặng kia nữa.”
Giờ phút này, hắn thật sự nổi giận, nếu nhà
họ Lý đã muốn chơi, vậy hắn sẽ theo bọn họ tới cùng. Phía trên không ra tay diệt trừ nhà họ Lý vậy thì để hắn tự mình làm đi. Thế giới này cần phải có người ở trong bóng tối bảo vệ chính nghĩa.
■’Được.1′ Lý Bảo Sơn không nói nhiều, anh ta có thể cảm nhận được lửa giận trong lời Từ Thiên Phong, từ khi đi theo Từ Thiên Phong đến giờ, đây là Lân đầu tiên anh ta nhìn thấy Từ Thiên Phong tức giận đến thế. Cho dù Miêu Miêu bị bắt cóc, hắn cũng chưa từng tức giận đến thế.
Cúp điện thoại, Lý Bảo Sơn lắc đầu than thở, không biết người nào lại xui xẻo rồi.
“Thiên Phong, em muốn làm gì? Em đừng kích động.1′ Lâm Sơ Ảnh nghe Từ Thiên Phong nói thế thì biết hắn nhất định là gọi cho Lý Bảo Sơn. Cô cảm động nhưng lại lo lắng cho Từ Thiên Phong, nếu hắn vì chuyện này mà xảy ra vấn đề gì, cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.
“Chị cứ yên tâm, em biết nên làm như thế nào.” Từ Thiên Phong vốn còn bình tĩnh, chờ điều tra được những thứ rối rắm của nhà họ Lý rồi mới ra tay. Bây giờ xem ra đã không thể chờ đợi thêm nữa, nhà họ Lý là một con chó điên, không biết lúc nào sẽ nổi điên cắn người.
Đối phó với chó điên, biện pháp duy nhất là đánh chết.
Đến khỉ bọn họ chạy tới bệnh viện thành phố, sắc trời đã tờ mờ sáng. Hắn dìu Lâm Sơ Ảnh lao vào bệnh viện, đến trước quầy thông tin, nhẹ nhàng đánh thức y tá dậy hỏi thăm: “VỊ cảnh sát Dương gặp tai nạn giao thông được đưa tới đây bây giờ thế nào rồi?”
Có lẽ là do giọng điệu hắn quá cứng nhắc, hoặc là vì bị người khác đánh thức mộng đẹp mà không thoải mái, cô y tá bị Từ Thiên Phong đánh thức có thái độ hết sức khó chịu, sậm mặt lại mắng: “Hỏi cái gì mà hỏi, không thấy người ta đang ngủ sao? Chờ một chút sẽ chết à?”
Nếu là bình thường, có lẽ Từ Thiên Phongsẽ lười so đo với cô ta, nhưng bây giờ trong lòng hắn đang lửa giận khó dằn, vậy mà cô y tá này lại còn đụng đến họng súng.
Chát, chát.
Liên tiếp hai tiếng chói tai, bạt tai của Từ Thiên Phong rơi xuống mặt cô y tá một cách gọn gàng dứt khoát, tỉa hung dữ hiện lên trong mắt. Hắn bóp cổ cô y tá trong ánh mắt hoảng sợ của cô ta, lạnh lùng nói: “Bây giờ đã tỉnh chưa? Tôi hỏi lại lần nữa, vị cảnh sát Dương gặp tai nạn giao thông được đưa tới đây bây giờ thế
nào rồi?1
Cô y tá hoàn toàn bị bạt tai của Từ Thiên Phong làm cho tỉnh táo, cô ta sợ choáng váng với ánh mắt kỉnh người của hắn, chỉ biết hoảng sợ đứng nhìn, không nói ra được một câu, thậm chí còn quên cả khóc. Khuôn mặt trắng nõn xuất hiện hai dấu tay, khiến khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bé trở nên hơi đáng sợ.
“Đánh hay lắm!” Động tĩnh bên này nhất thời kinh động không ít người, mấy người nhà bệnh nhân chờ ở bên cạnh không kiềm được vỗ tay khen ngợi.
Bọn họ đã sớm chịu đủ tính khí của cô y tá quèn này rồi, một mình cô ta làm y tá mà bày ra bộ kia vênh váo hống hách như thế làm gì? Mọi người đến bệnh viện là tới chữa bệnh, không phải tới để bị một cô gái trẻ như vậy trút giận.
“Thiên Phong, hỏi đàng hoàng, đừng manh động…” Lâm Sơ Ảnh hoàn hồn lại, vội vàng kéo tay Từ Thiên Phong đang bóp trên cổ cô y tá. Cô biết Từ Thiên Phong lợi hại, nếu không cẩn thận kiềm lại sức lực, chắc chắn cô gái này sẽ mất mạng.
Bị Lâm Sơ Ảnh lôi kéo, cuối cùng Từ Thiên Phong cũng chậm rãi buông cổ cô y tá ra, hỏi lại Lân nữa: ‘Vị cảnh sát Dương gặp tai nạn giao
thông được đưa tới đây bây giờ thế nào?”
Đây đã là lần thứ ba hắn hỏi câu này. Hắn không có tâm trạng đứng ở chỗ này rảnh rỗi tranh cãi với một cô gái.
“Tôi tra ngay đây…” Cuối cùng cô y tá cũng hoàn hồn lại từ trong nỗi kinh hoàng, mắt đẫm lệ không dám khóc thành tiếng, đối mặt người đàn ông giống như sát thần này, cô ta sợ mình khóc lên sẽ mất mạng.
Nửa phút sau, y tá đã tra ra, cúi đầu, yếu ớt nói: “Cảnh sát Dương bị thương rất nặng, bây giờ còn đang trong phòng phẫu thuật cấp cứu sôi…”
Nghe được lời của y tá, nước mắt mới vừa ngừng của Lâm Sơ Ảnh lại chảy xuống, Từ Thiên Phong vội vàng kéo cô đỉ tới phòng phẫu thuật, y tá nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt lộ ra vẻ thù oán.
Bên ngoài phòng phẫu thuật số 1 có kha khá cảnh sát, một người trong đó chính là cảnh sát trẻ lần đó dẫn Từ Thiên Phong đến đồn cảnh sát làm tờ khai.
Thấy Lâm Sơ Ảnh tới, có người tiến lên an ủi cô, có người ở một bên yên lặng rơi lệ. Lâm Sơ Ảnh bịt tai không nghe mọi người an ủi, chẳng qua là ngơ ngác nhìn mặt sàn bóng
loáng, nước mắt không hề dừng một giây nào, Từ Thiên Phong lo lắng không thôi.
Sáu giờ năm mươi ba phút, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng sáng lên, Lâm Sơ Ảnh vội vàng đứng lên, như nổi điên tiến lên kéo bác sĩ lại hỏi: “Bác sĩ, anh ây… sao rồi…”
‘Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…”