Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị - Thương Long - Chương 29 Giận dữ
Chương 29: Giận dữ
Nghe được câu này, Lâm Sơ Ảnh chợt thấy trời đất quay cuồng, nếu không phải Từ Thiên Phong kịp thời đỡ lấy thì cô đã té xuống sàn. Một cảnh sát bên cạnh đã té xỉu trước cả Lâm Sơ Ảnh.
“Đội phó Hà..1′ Mấy cảnh sát thấy Hà Bân té xỉu, vội vàng đi lên đỡ anh ta đến ngồi xuống trên ghế, còn có người giúp anh ta bóp huyệt nhân trung.
Từ Thiên Phong nhớ người cảnh sát này, đội phó đại đội cảnh sát hình sự thành phố Thiên Hải, tên là Hà Bân. Trước đây Thiên Phong làm những chuyện quậy phá kia, anh ta đã không ít Lân xử lý giúp hắn. Anh ta vừa là bạn học vừa là phụ tá, đồng thời cũng là bạn thân nhất của Dương Thụy. Hai người cùng tốt nghiệp chung trường cảnh sát, lại cùng nhau vào cục cảnh sát Thiên Hải. Ba năm trước, trong một Lân hành động, anh ta còn xả thân chặn một viên đạn cho Dương Thụy. Dùng câu sống chết có nhau để hình dung quan hệ giữa hai người bọn họ thì không còn gì thích hợp hơn.
Khỉ Hà Bân mơ màng tỉnh dậy, anh ta đau đớn xé lòng gọi một tiếng “lão Dương”, bỗng lao
về phía thỉ thể của Dương Thụy đang được đẩy ra ngoài. Từ Thiên Phong cũng đỡ Lâm Sơ Ảnh đi lên nhìn anh ấy lần cuối. Đám người vây quanh thi thể của Dương Thụy, lặng lẽ rơi lệ.
Khỉ mọi người đang đau lòng vì cái chết của Dương Thụy, một tiếng thét chói tai truyền tới: “Anh, mới rồi có tên khốn kiếp đánh em, anh phải giúp em trả thù đó.”
Nghe được cái giọng này, Từ Thiên Phong khẽ cau mày, là cô y tá quèn trước đó bị hắn đánh ở quầy thông tin.
Cô ả y tá còn không có chú ý tới Từ Thiên Phong ở bên cạnh, mà xông thẳng lên níu lấy Hà Bân đang lẳng lặng rơi lệ. Cô ta vừa kéo Hà Bân thì đột nhiên chú ý tới Từ Thiên Phong đứng ở bên cạnh, lập tức nhảy cẫng lên chỉ vào mặt hắn, khóc sướt mướt nói với Hà Bân: “Anh, chính là anh ta, mau bắt anh ta lại.”
Hà Bân ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ đau khổ khó mà che giấu, anh ta nhìn Từ Thiên Phong, rồi lại liếc nhìn cô y tá quèn đang khóc lóc quậy phá, đột nhiên giơ tay, tát một cái thật mạnh lên mặt cô y tá quèn trong ánh mắt kỉnh ngạc của mọi người, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút.”
Y tá quèn bị cái tát này của Hà Bân làm
bối rối, nước mắt rơi xuống từng hạt, mặt đầy vẻ khó tin. Cho đến một phút sau, cô ta mới tỉnh táo lại, ngưng mơ màng, sau đó cô ta chỉ vào mặt Hà Bân, khóc lóc điên cuồng nói: “Anh đánh em. Anh cũng đánh cả em…”
Từ nhỏ đến lớn anh trai dều cưng chiu mình, ngay cả một câu nặng lời cũng không có, âỳ thế mà hôm nay lại tát cô ta ngay trước mặt mọi người, y tá quèn đổ hết nguyên do lên người Từ Thiên Phong, ánh mắt nhìn về phía hắn đầy vẻ cay độc.
“Cút!” Hà Bân lại lần nữa phát ra một tiếng rống tức gỉận. Mất đi chiêh hữu đã đau đớn khó mà chịu đựng, lại đụng phải em gái chanh chua thất thường này. Bây giờ, người đàn ông sắt thép là vậy cũng hoàn toàn bùng nổ.
“Được. Em cút. Anh sẽ phải hối hận.”
Nhìn y tá quèn che mặt rời đi, Từ Thiên Phong thầm than thở không dứt, lại là một cô gái trẻ bị chiều hư. Chẳng phải lúc trước Từ Thiên Phong cũng bị chiều hư đó sao? Haizz…
Thi thể Dương Thụy được y tá đẩy về phía nhà xác, Hà Bân và Lâm Sơ Ảnh đều rơi lệ, yên lặng theo phía sau. Đến bây giờ bọn họ cũng không dám tin vào sự thật trước mắt, một người ban ngày còn sống sờ sờ, bỗng nhiên giờ đã
không còn nữa, trời cao thật sự quá bất công.
“Cậu Từ, đừng có thành kiến với Hà Lệ.” Cảnh sát trẻ dẫn hắn đi làm biên bản đi tới, len lén lau nước mắt, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười đối với Từ Thiên Phong, nói: “Cô ta là em gái ruột đội phó Hà, cha mẹ đội phó Hà mất sớm, chỉ có một cô em gái như vậy, bị anh ấy cưng chiều nên mới hư…”
Từ Thiên Phong gật đầu, hắn cũng chưa từng định so đo với một cô y tá quèn, chỉ là hơi tò mò hỏi cậu cảnh sát trẻ: “Cha mẹ đội phó Hà cũng không còn sao?”
“Đúng vậy.” vẻ mặt cậu cảnh sát khá u buồn, nhẹ giọng nói: “Nghe nói cha mẹ đội phó Hà đều mất mạng trong một vụ cướp, khi đó đội phó Hà đang chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, bởi vì chuyện của cha mẹ nên mới dự thi trường cảnh sát. Bởi vì cả cha mẹ đều mất, còn phải nuôi một cô em gái, cuộc sống của đội phó Hà ở trường cảnh sát rất túng quẫn. Đội trưởng Dương giúp đỡ anh ấy không ít, thường xuyên qua lại, bọn họ là bạn thân nhất của nhau, đáng tiếc đội trưởng Dương… Haizz.”
Nói tới Dương Thụy đã mất, cậu cảnh sát trẻ lại len lén lau nước mắt.
Có câu nói, đàn ông ăn đạn chứ không rơi
nước mắt, chẳng qua là chưa tới chỗ đau lòng mà thôi. Đương nhiên Từ Thiên Phong sẽ không đi cười nhạo cậu cảnh sát rơi lệ. Hắn biết, Dương Thụy rất có uy tín ở đội cảnh sát hình sự, một mặt là bởi vì anh ấy nghiêm túc kỷ luật lại có năng lực xuất chúng, mặt khác cũng là vì anh ấy đối xử với cấp dưới rất tốt.
Là một tỉnh anh cả người cơ hồ không tìm ra khuyết điểm của giới cảnh sát, nhưng lại chết bởi âm mưu của nhà họ Lý. Nghĩ đến điều này, Từ Thiên Phong càng thêm tức giận, đồng thời cũng lo lắng không thôi cho Lâm Sơ Ảnh và Miêu Miêu. Mất đi người thân nhất, không biết lúc nào mẹ con hai người mới có thể thoát khỏi đau buồn.
“Đúng rồi, cậu tên là gì?” Trước khỉ đi, Từ Thiên Phong hỏi cậu cảnh sát trẻ.
“Cậu Từ, anh gọi tôi là Tiểu Vương là được fôỉ…”
Cùng Tiểu Vương trò chuyện một hồi, Từ Thiên Phong cũng đi theo đến nhà xác, nhưng không thấy Lâm Sơ Ảnh và Hà Bân đâu cả. Hắn lo lắng Lâm Sơ Ảnh nhất thời không nghĩ thông suốt sẽ xảy ra chuyện, nên vội vàng đi ra ngoài tìm, cuối cùng cũng tìm thấy bọn họ trong đình nghỉ chân của bệnh viện.
Đây là một cái đình rất nhỏ, có chút không bắt mắt trong bệnh viện lớn, chung quanh đều là cây xanh, có rất ít người sẽ chú ý tới sự tồn tại của cái đình này. Lúc Từ Thiên Phong tới, Hà Bân đang ngồi chồm hổm dưới đất yên lặng hút thuốc, bên cạnh chân ném vung vãi mười mấy tàn thuốc.
Thấy Từ Thiên Phong đi tới, Lâm Sơ Ảnh xoa hai mắt sưng đỏ, đi tới kéo Hà Bân qua, nức nở nói: “Bân Tử, chúng tôi cũng không biết cô bé kia là em gái anh. Thành thật xin lỗi, lát nữa tôi sẽ cùng Thiên Phong đi xin lỗi cô ấy…”
Hà Bân vứt tàn thuốc đã hút một nửa xuống đất, nhưng lại móc ra thêm một điếu từ trong túi ra ngậm trong miệng, run rẩy cầm ra bật lửa, muốn đốt điếu thuốc trong miệng, nhưng ấn mấy cái cũng không đốt được bật lửa, Lâm Sơ Ảnh nhận lấy bật lửa trong tay anh ta, đốt thuốc thay, ân cần nói: “Hút ít thôi…”
Hà Bân nhìn Lâm Sơ Ảnh bằng ánh mắt cảm tạ, mắt hổ rưng rưng nóỉ: “Đi xỉn lỗi nó làm gì? Em gái tôi, tôi biết, đã chiều hư nó nhiều năm như vậy, chỉ mong cô và cậu Từ chớ có thành kiến vớỉ con bé, tuổi nó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Dĩ nhiên anh ta biết tính nết của cô em gái mình, cũng biết thế lực của nhà họ Từ. Nếu cậu
công tử ăn chơi này thật sự vì vậy mà trách tội em gái mình, chắc chắn sau này anh gái anh ta sẽ không thể sống tốt. Kể cả tính con bé kia khó chịu như thế nào đỉ chăng nữa thì nó vẫn là em gái mình, nuôi con bé từ nhỏ đến lớn, trong lòng anh ta, cô bé này vừa là em gái mình, cũng là con gái mình.
“Anh yên tâm đỉ, tôi sẽ không đi tìm cô ấy gây phiền toái.” Từ Thiên Phong đứng một bên nói, dầu gì hắn cũng được coi là một người có tiếng, làm sao có thể đi so đo cùng cái loại con gái không hiểu chuyện đó.
“Vậy tôi thay mặt Tiểu Lệ cảm ơn cậu Từ.” Hà Bân muốn nặn ra vẻ tươi cười, nhưng làm thế nào cũng không cười nổi, bắp thịt trên mặt giống như đã cứng đờ vậy.
Từ Thiên Phong đi lên vỗ vỗ bả vai anh ta tỏ vẻ an ủi, hắn cũng không biết nên an ủi người khác như thế nào, trong lòng chỉ cảm thán tình anh em chí cốt giữa Hà Bân và Dương Thụy.
Lâm Sơ Ảnh lại lau nước mắt, thút thít nói với Hà Bân: “Bân Tử, tôi cảm thấy vụ tai nạn xe của Dương Thụy có vấn đề, anh về phải điều tra thật kỹ, hơn phân nửa là có liên quan đến nhà họ Lý.”
Thật ra thì trong lòng cô đã nhận định
Dương Thụy chết dưới âm mưu của nhà họ Lý, nhưng cô và Dương Thụy làm vợ chồng nhiều năm, biết rằng dựa vào phán đoán là vô dụng, bắt người phải có chứng cứ.
“Tôi biết.” Hà Bân ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ bỉ phẫn, hận thù nói: “Nhà họ Lý đang trả thù lão Dương, nếu lão Dương không bắt Lý Hiểu Lỉnh thì sẽ không có những chuyện phía sau. Tập đoàn Bác Văn đã tổn thất trầm trọng bởi vì đợt tai tiếng đó, chắc chắn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi đã sớm nhắc nhở lão Dương phải cấn thận trước sự trả thù của nhà họ Lý, nhưng hết Lân này tới lần khác anh ấy vẫn không nghe…”
Lâm Sơ Ảnh khẽ gật đầu, nhỏ giọng khóc lóc nói: “Anh biết là được rồi, vậy anh về trước đi, tôi phải xử lý hậu sự cho anh ây.”
“Cứ để cho tôi xử lý đi…” Hà Bân lại vứt một tàn thuốc, đau khổ nói: “Có lẽ bây giờ nhà họ Lý vẫn theo dõi cô và Miêu Miêu, hai người lộ mặt không quá an toàn, hay là giao cho tôi tổ chức đỉ, cũng để cho các anh em tiên đưa lão Dương đoạn đường cuối cùng.”
Lâm Sơ Ảnh ngẫm nghĩ một chút, khẽ gật đầu: “Vậy thì làm phiền anh rồi, anh cũng đừng quá cố sức, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Từ Thiên Phong càng thêm bội phục Lâm Sơ Ảnh, chính cô cũng đau đớn đến mức như vậy nhưng vẫn an ủi ngược lại Hà Bân, người phụ nữ tốt như vậy, tuổi còn quá trẻ nhưng đã góa chồng. Haizz, nếu như cô không phải chị họ mình thì tốt biết mầy…
Nghĩ tới đây, Từ Thiên Phong đột nhiên muốn cho mình hai cái bạt tai. Đây là chị họ của hắn mà, tại sao lại có ý tưởng kinh tởm như thế, nhất định là hắn đã kìm nén đến quá lâu, hoặc là do tàn hồn của tên công tử ăn chơi đang tác oai tác quái. Hắn tìm cho mình một lý do thích hợp, nhưng trong đầu vẫn vô thức hiện ra hình dáng Lâm Sơ Ảnh trong phòng khiến máu nóng chảy rần rật trong người kia.
“Bốp.”
Cuối cùng Từ Thiên Phong vẫn phải cho mình một bạt tai, thầm mắng: Từ Thiên Phong, mày không thể vô liêm sỉ như vậy. Không thể có loại ý tưởng ác độc này. Dầu gì cũng là “người chấp pháp” mạnh mẽ nhất, Thương Long, làm sao lại trở nên hạ lưu vô sỉ như vậy. Xem ra hắn thật sự đã kìm nén quá lâu, có lẽ sẽ phải tìm đàn bà.
“Thiên Phong, em đang làm gì?” Lâm Sơ Ảnh thắc mắc được nhìn hắn, không biết tại sao hắn đột nhiên làm ra hành động như vậy.
Từ Thiên Phong lúc này mới chú ý tới Lâm Sơ Ảnh cùng Hà Bân đêu đang kinh ngạc nhìn mình, hắn hoảng sợ vội vàng giải thích: “Em trách chính em không có bảo vệ tốt anh rể…”
“Em đừng trách chính mình, đây là số phận mà Dương Thụy phải chịu fôỉ…” Lâm Sơ Ảnh tiến lên, dịu dàng xoa xoa gò má vừa bị đánh thay hắn.
Hà Bân siết chặt quả đấm, đè nén lửa giận trong lồng ngực nói: “Cậu Từ, anh cũng đừng tự trách mình, yên tâm đi, các anh em nhất định sẽ báo thù thay lão Dương.”
Lúc nói lời này, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ kiên định trước đó chưa từng có.
“Tôi cũng sẽ báo thù thay anh ây.” Từ Thiên Phonq thầm nói tronq lònq.