Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị - Thương Long - Chương 30 Đạn trong lòng bàn tay
Chương 30: Đạn trong lòng bàn tay
Ba người lại ngồi trong đình nhỏ trò chuyện một hồi, đơn giản là trấn an lẫn nhau, trong quá trình nói chuyện trên trời dưới đất, Từ Thiên Phong cũng hiểu được một ít chuyện nội bộ không ai biết.
Vụ cướp khiến cho cả cha mẹ Hà Bân đều mất mạng năm đó từng náo động một thời, nhưng cảnh sát lại không bắt được phần tử phạm tội. Sau khi vào cục cảnh sát Thiên Hải, Hà Bân và Dương Thụy vẫn luôn lợi dụng chức vụ để truy xét vụ án năm xưa, cho đến ba năm trước, cuối cùng hai người cũng tra được tung tích tội phạm. Khi đó bọn họ vẫn là hai cậu cảnh sát trẻ rất thầm lặng mờ nhạt, Dương Thụy không để ý nguy hiềm tính mạng mà cùng Hà Bân đi bắt tội phạm. Trong lúc đang bắn nhau kịch liệt, Hà Bân đã thay Dương Thụy đỡ được một viên đạn trí mạng.
Dương Thụy không có sao, nhưng Hà Bân vì vậy mà nằm viện ba tháng. Xuất viện rồi, bọn họ do phá được vụ trọng án năm xưa mà được cấp trên khen thưởng, trở thành ngôi sao mới trong ngành cảnh sát. Từ đây bắt đầu một bước lên mây, cuối cùng một người thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự, một người thành đội phó.
Từ Thiên Phong cảm thán không thôi, hai người này quả thật là sống chết có nhau, không phải anh em ruột thịt nhưng còn hơn cả anh em ruột thịt. Cho đến khỉ bọn Tiểu Vương tìm tới, Hà Bân mới chậm rãi đứng dậy rời đi, nhìn bước chân anh ta rời đi, tựa như trong một đêm đã già đi rất nhiều.
“Chị, chúng ta cũng về nhà đi…” Từ Thiên Phong đứng lên, tiến lên đỡ Lâm Sơ Ảnh rồi nói.
Lâm Sơ Ảnh uể oải đứng lên, lo lắng hỏi: “Thiên Phong, em nói xem, rốt cuộc chị phải nói chuyện này như thế nào với Miêu Miêu đây?”
Bây giờ chuyện cô lo lắng nhất chính là con gái, phải làm thế nào để cho con gái còn nhỏ tiếp nhận sự thật rằng cha đã mất, liệu rằng chuyện như vậy có để lại bóng ma tuổi thơ cho con bé hay không?
“Tạm thời đừng nói cho con bé, nó còn nhỏ, chúng ta có thể gạt được, đợi khi nào con bé lớn hơn một chút hẵng nói.” Từ Thiên Phong cũng không ngừng lo lắng, bây giờ hắn chỉ hy vọng cô bé có thể tạm thời không nghĩ đến Dương Thụy nữa.
Lâm Sơ Ảnh gật đầu một cái: “Cũng chỉ có thể như vậy, đứa nhỏ Miêu Miêu này quá đáng thương…”
Suy nghĩ đến con gái còn nhỏ đã mất cha, Lâm Sơ Ảnh lại rơi không cầm được nước mắt.
“Sau này chị và Tiểu Miêu Miêu cứ ở nhà em đỉ, ở nhà có người chăm con bé, con bé cũng sẽ không đi suy nghĩ bậy bạ, vừa vặn cũng tìm người bầu bạn với mẹ em…” Từ Thiên Phong đê nghị.
“Cái này… không tốt lắm đâu…” Lâm Sơ Ảnh rưng rưng nhìn hắn, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Người khác sẽ nói ra nói vào…”
Danh tiếng Từ Thiên Phong vốn đã không tốt, nếu sau này cô thường xuyên ở nhà họ Từ, khó tránh khỏi sẽ dẫn đến tin đồn bậy bạ, gái góa chồng đẹp mê người sống chung với công tử đào hoa dưới một mái nhà, bản thân chuyện này đã là một đề tài bàn tán rất hay rồi.
Từ scandal ầm ĩ do quan hệ bất chính của Lý Hiểu Linh có thể thấy được, trên thế giới này sẽ không bao giờ thiếu người bàn tán.
“Người nào thích nói thì em sẽ để cho người đó nói cho đã.” Từ Thiên Phong dửng dưng nói: “Chúng ta ngay thẳng chính trực, cứ mặc cho người khác nói đi.”
Lâm Sơ Ảnh mới vừa mất chồng, đau buồn trong lòng viết lên trên mặt, dọc đường đi Từ Thiên Phong nói không ít lời trấn an, nhưng cô
cũng chỉ yên lặng ngồi trong xe, nước mắt trên mặt khô rồi lại ướt, ướt rồi khô. Từ Thiên Phong nhiều lần suýt không nhịn được ôm cô vào trong ngực an ủi, may là hắn kiềm chế tốt, nếu không sẽ thật sự khiến cho hai người lúng túng không thôi.
Đưa cô về nhà họ Từ xong, hắn đứng ở cửa nói: “Mấy ngày nay chị đừng đến công ty làm, cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút, cố gắng đừng làm gì quá khích trước mặt Miêu Miêu, tránh cho con bé suy nghĩ bậy bạ…1′
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn biết, hai vợ chồng Lâm Sơ Ảnh tình cảm sâu đậm, muốn cho cô không lộ vẻ đau buồn trước mặt Miêu Miêu là chuyện khó khăn biết bao.
Lâm Sơ Ảnh thật thà gật đầu, mở cửa xuống xe. Thấy Từ Thiên Phong không định xuống xe, cô chợt hiểu rõ hắn sắp đi làm chuyện gì, thế là lật đật chạy đến phía trước xe ngăn lại, nước mắt lại lã chã rơi xuống, giọng nói khàn khàn khóc lóc: “Em đừng đi làm chuyện điên rồ. Chị van xỉn em! Cứ để cho Bân Tử xử lý đỉ. Chị đã mất đi Dương Thụy rồi, không thể mất đỉ cả em…”
Nói đến đây, cô đột nhiên khựng lại, câu nói phía sau kia quả thực có chút mập mờ,
khuôn mặt nhợt nhạt bắt đầu có vết đỏ ửng, cô ngập ngừng lúng túng giải thích: “Nếu như em có chuyện gì xảy ra, cha mẹ em phải sống thế nào đây.”
“Chị, yên tâm đỉ. Em sẽ không có việc gì.” Nhìn người phụ nữ đã chịu đủ tổn thương này, hắn cũng biết tại sao lúc trước Từ Thiên Phong lại nghe lời người chị họ này như vậy.
Có lẽ, trong lòng Từ Thiên Phong đó vẫn luôn yêu người chị họ này sâu đậm. Nhưng bởi vì quan hệ giữa hai người nên không thể nào đạt được kết quả, bởi vì hắn biết được điều này, cho nên mới tự giận bản thân mà bíêh thành một công tử đào hoa.
Mà lý do bản thân hắn không ngừng muốn thân cận với cô, hơn phân nửa là bởi vì một luồng tàn niệm không cam lòng của Từ Thiên Phong đã chết. Suy nghĩ ra điều này, hắn không khỏi than thở trong lòng, số phận trêu ngươi thật đây.
“Chị không cho phép em đi.” Lâm Sơ Ảnh cố hết sức nhịn lại tiếng khóc, mở cửa xe, níu chặt Từ Thiên Phong van nài: “Thiên Phong, coi như chị cầu xin em, em đừng nhúng tay vào chuyện này, có được không. Chị cầu xỉn em!”
Bây giờ nhà họ Lý đã điên rồi, ngay cả đội
trưởng đội cảnh sát hình sự như Dương Thụy cũng chết trong tay bọn họ. Cho dù cô biết Từ Thiên Phong có chút bản lĩnh, nhưng cũng không hy vọng hắn đi mạo hiểm như vậy, cô thực sự không có cách nào chịu đựng sự tổn thương từ việc mất đi người em trai này nữa.
Nhìn Lâm Sơ Ảnh đang khóc như hoa lê dưới mưa, trong lòng Từ Thiên Phong nổi lên một sự yêu thương vô hình. Hắn duỗi tay, muốn vuốt ve gương mặt xỉnh đẹp đau buồn của cô, thế nhưng bàn tay lại ngừng giữa không trung, thật lâu sau không có cách nào đặt xuống gương mặt cô.
Hồi lâu sau, hắn tức giận thu bàn tay về, nhìn Lâm Sơ Ảnh nước mắt lã chã, khẽ thở dài nói: “Chị, chị biết chị không ngăn được em mà, yên tâm đi, em sẽ không sao đâu…”
Nói xong câu này, Từ Thiên Phong lùỉ xe về phía sau mấy thước, vòng qua bên người Lâm Sơ Ảnh, chạy hết tốc lực tới căn cứ.
Nhìn thân xe nhanh chóng biến mất trong bóng tối, Lâm Sơ Ảnh chán nản ngã ngồi xuống đất, nhất thời lệ tuôn như suối, trong lòng thầm cầu nguyện: Thiên Phong, em nhất định không thể xảy ra chuyện.
Vợ chồng Từ Văn Chính đứng ở trên lầu,
đứng xa xa nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, bất chợt cũng rơi lệ đầy mặt.
Từ Thiên Phong lái xe tới đến căn cứ, Lý Bảo Sơn vộỉ vàng nghênh đón, xấu hổ nói: “Cậu Từ, thật xin lỗi.”
Anh ta đã lấy được tin tức Dương Thụy bỏ mạng do tai nạn xe, sắp xếp theo dõi người của Lý Nam Thành mà lại không nhận ra được âm mưu của đối phương, cho nên anh ta cho là mình đã không làm tròn bổn phận.
Từ Thiên Phong không trách cứ Lý Bảo Sơn, hắn chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Thông báo cho người theo dõi Lý Nam Thành rút luỉ trở lại, đội 2 dẫn theo một số người trở về bảo vệ nhà tôi an toàn, nói cho bọn họ ở nhà có một người ngoại quốc tên Tay Trái sẽ trợ giúp bọn họ. Còn tất cả mọi người đội 1, hai giờ sau đến phòng tác chiến nghe lệnh.”
Đội 2 là nhóm bảo vệ đầu tiên của nhà họ Từ, đã trải qua một đợt huấn luyện nhiều tháng, thực lực toàn thể bọn họ đã lên được một nấc thang rất lớn, cộng hợp với súng ống đạn dược Kim Cang đưa tới, hẳn sẽ đủ canh chừng cho nhà họ Từ an toàn.
“Được. Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.” Lý Bảo Sơn vội vã đi phân công, anh ta biết, tối nay
toàn bộ Thiên Hải sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất, có lẽ sẽ trở thành ác mộng cả đời không thể nào quên của rất nhiều người.
Chỉ chốc lát, toàn bộ đội 2 đã ngồi xe trở lại nhà họ Từ, thấy hắn ở cửa hơi ngẩn người, toàn bộ đêu đứng thẳng tắp, chào hắn theo tiêu chuẩn quân đội. Hơn một tháng này, thực lực bọn họ đột nhiên tăng mạnh, Từ Thiên Phong đã trở thành người khiến bọn họ rất tôn trọng.
Từ Thiên Phong chào đáp lại, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Nếu huấn luyện nhóm người này thêm một quãng thời gian thì bọn họ hoàn toàn có thể một mình chống đỡ một phương. Tuy tư chất của bọn họ yếu kém, nhưng cũng chịu bán mạng huấn luyện, dùng sự cố gắng mỗi ngày để bù đắp cho những thiếu sót bấm sinh, rồi từng ngày trôi qua cũng sẽ trưởng thành.
Hai giờ sau, toàn bộ người được phái đi ra ngoài rút lui trở về căn cứ, hai mươi lăm người ngồi ngay ngắn ở phía dưới, lẳng lặng nhìn Từ Thiên Phong, chờ đợi hắn phân công nhiệm vụ tác chiến.
Từ Thiên Phong không để ý tới ánh mắt mọi người, chỉ đi thẳng tới trước mặt Lý Bảo Sơn nói: “Nhiệm vụ lần này do anh toàn quyền phụ trách, anh có thể ra lệnh cho tất cả mọi
người ở đây, bao gồm cả tôi.”
Lý Bảo Sơn kinh ngạc nhìn Từ Thiên Phong, ngay sau đó lộ ra vẻ cảm kích đối với hắn, anh ta biết, cậu Từ đang rèn luyện mình.
Lý Bảo Sơn đi tới phía trước trong ánh mắt mong chờ của mọi người, anh ta suy tư mấy phút, sau đó bắt đầu bố trí nhiệm vụ: “Tất cả mọi người chia làm hai nhóm, một nhóm ở vòng ngoài giữ chân cảnh sát cùng đội ngũ tiếp viện nhà họ Lý. Còn một nhóm do Đại Hùng dẫn dắt, đánh vào trụ sở chính của băng đảng Huyết Lang, mang theo tên lửa lớn. Tôi và Ngưu sẽ phụ trách đánh lén kẻ địch ở tầm xa. Cậu Từ một mình đến biệt thự nhà họ Lý đối phó với Lý Trí Viễn và thuộc hạ tỉnh nhuệ của ông ta.”
Anh ta biết bản lĩnh Từ Thiên Phong, để cho hắn đi đối phó Lý Trí Viễn cùng tinh nhuệ bên người ông ta thật sự là lựa chọn tốt nhất. Nếu đổi thành bọn họ, có lẽ sẽ xuất hiện số thương vong khó mà tiếp nhận.
Nghe Lý Bảo Sơn bố trí, Từ Thiên Phong khẽ gật đầu. Anh ta suy tính kỹ càng, bố trí như vậy cũng phù hợp tính cách anh ta, chỉ có điều vẫn hơi non nớt. Nếu đổi thành hắn, chỉ để lại bốn năm người phụ trách nhiệm vụ giữ chân, hỏa lực như vậy mà ngay cả giữ chân cũng làm không được thì quả thực quá yếu. Nên tập trung
hẳn lực lượng đánh vào trụ sở chính băng đảng Huyết Lang, đây mới là xương sống. Nhưng bây giờ, bởi vì có món quà Kim Cang đưa cho mình, bố trí như vậy cũng không sao.
“Cậu Từ, còn bổ sung gì không?” Lý Bảo Sơn nói xong, hướng về phía Từ Thiên Phong hỏi.
“Anh bố trí quá bảo thủ, chỉ có điều nếu anh đã sắp xếp thì cứ theo kế hoạch này mà tiến hành.” Từ Thiên Phong nhìn anh ta một cái, nói tiếp: “Tôi cho anh một lời đề xuất, sắp xếp lại một người thay thế anh tiến hành tấn công đánh lén tầm xa.”
Từ Thiên Phong nói xong, đứng dậy, cầm lấy súng lục từ những người bên cạnh, nhanh chóng nhắm họng súng ngay Lý Bảo Sơn trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
“Ầm.” Từ Thiên Phong không chút do dự bóp cò, Lý Bảo Sơn ngây dại, tất cả mọi người đều ngây người, bọn họ không biết vì sao Từ Thiên Phong phải bắn chết Lý Bảo Sơn.
Tức giận, vô cùng tức giận, Lý Bảo Sơn vừa là đội trưởng của bọn họ, lại là anh cả bọn họ, bây giờ lại bị Từ Thiên Phong vô duyên vô cớ bắn chết. Thậm chí có người thậm chí đã chuấn bị rút súng đánh chết Từ Thiên Phong.
Nhưng mà, bọn họ cũng không nhìn thấy tình cảnh máu tươi phun trào trong tưởng tượng, tiếng súng vang lên, tỉa lửa nổ ra trên họng súng bọn họ cũng thấy rõ ràng, vỏ đạn bay lên cũng rơi xuống. Nhưng Lý Bảo Sơn vẫn khỏe mạnh đứng ở nơi đó, không bị thương chút nào.
“Sức mạnh kinh khủng thật sự là có được từ việc không ngừng đánh cận chiến.” Từ Thiên Phong lạnh lùng nói, mở bàn tay ra trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, trong lòng bàn tay là môt đầu đan màu vàna chanh…