Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị - Thương Long - Chương 33:
Từ Thiên Phong tâm trạng nặng nề trở về nhà, thấy Lâm Sơ Ảnh đang cúi trên ban công phòng, đèn trên ban công le lói sáng, mắt cô nhìn chằm chằm vào cổng nhà họ Từ. Hắn thấy Lâm Sơ Ảnh, Lâm Sơ Ảnh cũng thấy hắn, khi hắn dừng xe xong thì đèn trên ban công đã tắt.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên sự ấm áp vô bờ, người chị họ vẫn quan tâm hắn như thế, mặc dù đang chịu nỗi đau mất chồng, cô vẫn quan tâm hắn như ngày nào.
Đi ngang phòng Lâm Sơ Ảnh, hắn định gõ cửa nhưng cuối cùng vẫn không gõ, sợ mùi máu trên người làm cô sợ…
Trên đường về, hắn đã nhận được tin Lý Bảo Sơn và mọi người rút lui an toàn, nghe giọng điệu của Lý Bảo Sơn, có vẻ khá nhiều người bị thương.
Từ Thiên Phong đi ngủ, nhưng nhiều người không thể ngủ được.
Bây giờ là 4 giờ sáng, nhưng tòa nhà làm việc ủy ban thành phố Thiên Hải vẫn sáng trưng, Bí thư thành ủy Đường Hướng Minh đang vô cùng tức giận, mọi người trong phòng họp im thin thít, không ai dám lên tỉêhg.
“Các anh ăn lương của đất nước để làm gì? Thiên Hải, trung tâm tài chính Hoa Hạ, lại xảy ra tấn công tên lửa? Lần này nhằm vào trụ sở băng đảng Huyết Lang, Lân sau có khi nào sẽ bắn vào tòa này không?” Đường Hướng Minh tức giận đập tay lên bàn, băng đảng Huyết Lang tiêu vong, nhà họ Lý diệt vong, tất cả đều không phải chuyện lớn, thậm chí còn là chuyện tốt.
Nhưng trên địa bàn Thiên Hải lại xuất hiện nhiều vũ khí giết người đến thế, thậm chí cả tên lửa, đây không còn là mâu thuẫn giữa các băng nhóm nữa mà là khủng bố.
“Bí thư, tôi nghĩ những kẻ tấn công băng đảng Huyết Lang chính là bọn làm ra vụ nổ súng kho hàng lần trước.” Một quan chức phân tích.
Nghe điều đó, khóe miệng những người khác có vẻ khỉnh thường, đó không phải chuyện hiển nhiên sao, bây giờ aì cũng biết là cùng một nhóm người gây ra, rõ ràng mục đích của họ là tiêu diệt nhà họ Lý.
Đường Hướng Minh lạnh lùng nhìn người vừa nóỉ, thật muốn tát kẻ đó hai cáỉ, nhưng vẫn cố nén lại rồi không nhìn tên đó nữa. Trong lòng, ông đã cho người này vào danh sách đen.
“Tìm ra nguồn gốc lô vũ khí khổng lồ đó
chưa?1′ Đường Hướng Minh nhắm mắt hỏi mệt mỏi.
Ông đã nhận được tin, lý do bọn chúng dám tấn công trụ sở băng đảng Huyết Lang công khai là do có lượng lớn vũ khí, bây giờ ông không chỉ cần tìm ra thủ phạm tấn công băng đảng Huyết Lang, mà còn phải tìm ra nguồn gốc lô vũ khí lớn đó, nếu không, Thiên Hải sẽ luôn ngự trị dưới bóng đen khủng bố.
Mọi người dưới quyền im lặng, cúi đầu, thế lực này xuất hiện quá đột ngột, trước đó hoàn toàn không có manh mối gì, cho dù muốn tìm cũng không biết tìm từ đâu.
“Phía Lý Tu Bình thế nào?” Đường Hướng Minh cố nén cơn thịnh nộ, hỏi thư ký.
Thư ký cấn thận liếc nhìn ông một cái, nuốt nước bọt nói: “Cục trưởng Lý báo cáo, khi tới trụ sở băng đảng Huyết Lang, họ bị tội phạm chống trả quyết liệt, nhưng có vẻ tội phạm không muốn giao chiến với họ, chỉ dùng hỏa lực cản trở, chỉ vài người bị đạn lạc trúng nhẹ. Khỉ họ tới hiện trường thì tội phạm đã rút hết, bây giờ đang phối hợp dọn dẹp hiện trường…”
“Rầm.” Đường Hướng Minh ném cốc trên tay xuống đất, gầm lên tức giận: “Nhục nhã.”
Đây là sự nhục nhã lớn nhất kể từ khi ông
làm Bí thư thành ủy Thiên Hải. Chỉ trong vỏn vẹn mười mấy ngày, Thiên Hải xảy ra hai vụ án lớn chấn động cả nước, vụ bê bối tình dục gây xôn xao cả nước thậm chí cả thế giới, Đội trưởng cùng Phó đội trưởng Cảnh sát hình sự liên tiếp chết bất thường.
Cho dù ông đạt được thành tích gì trong những năm qua, có lẽ cũng khó lòng xóa nhòa ảnh hưởng do mười ngày này gây ra.
Lúc này, điện thoại bên cạnh reo lên, thấy tên người gọi, ông như thấy ánh sáng cứu tinh, vội vàng bắt máy: “Lão Tống, bên anh có tin tức gì chưa?”
Ông hy vọng Tống An Bang có tin tức gì đó, bây giờ ông đang mù mịt, bị những chuyện này làm phiền muộn.
“Tôi có tin tức gì?” Tống An Bang cười khổ trong điện thoại: “Tôi mới bị lão gia nhà tôi mắng một trận té tát, không phải chuẩn bị tới cầu cứu anh sao?”
Đường Hướng Minh sững sờ, tự cười khổ: “Cầu cứu tôi? Tôi còn chả biết nữa. Ngạc nhiên chưa, chắc lão gia nhà tôi cũng sắp gọi điện qua mắng tôi rồi, chúng ta thật đúng là anh em cùng cảnh ngộ…”
Nghe Đường Hướng Minh than thở với
Tống An Bang qua điện thoại, nhiều người lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có một số ít người biết, hai người này từ nhỏ lớn lên cùng một sân, nhà họ Đường cùng nhà họ Tống không phân chia, chính là gia tộc họ Đường và họ Tống ở Kỉnh thành, hai nhà từ tổ tiên đã cùng phe, một văn một võ, hỗ trợ nhau.
“Đúng rồi, gần đây ồn ào về Lý Trí Viễn thế nào rồi? Tôi cảm thấy mọi chuyện gần đây đều do một thế lực gây ra, mục đích là nhắm vào nhà họ Lý, anh nên điều tra xem những gia tộc nào có hiềm khích với nhà họ Lý.” Tống An Bang nhắc nhở.
Đường Hướng Minh thở dài, nói vào điện thoại: “Trước đây tôi nghi ngờ là người nhà họ Trần, sau cho người điều tra nhưng không liên quan. Còn các gia tộc khác cũng không có ai dám nhảy ra chống lại nhà họ Lý. Anh có thể dùng mối quan hệ bên đó tìm giúp tôi nguồn gốc lô vũ khí đổ vào Thiên Hải không, nếu không tìm ra, chắc tôỉ sẽ phải về Kỉnh thành tự kiểm điểm…”
Điều khiến ông lo lắng nhất bây giờ là lô vũ khí đó, quá nhiều hỏa lực khiến ông mất ăn mất ngủ.
“Khỏi cần anh nói tôi tự tìm nữa, lão gia nhà tôi vừa nhắc, bên trên đã lập tức phái người
xuống Thiên Hải điều tra rồi, chắc sáng mai sẽ tới. Tin từ đội Đại Bàng cho biết, từ hiện trường thu thập được, bọn chúng gần như đêu là cao thủ, dùng vũ khí tinh nhuệ của nước ngoài. Có điều anh có thề không tin, họ phát hiện chỗ ẩn nấp của tay bắn tỉa cách hiện trường 3000 mét trên sườn đồi…”
Nghĩ tớỉ tin từ đại đội Sơn Ưng, Tống An Bang không khỏi nhức đầu, súng bắn tỉa thông thường tầm bắn hiệu quả tối đa cũng chỉ 2500 mét, dù ông từng phục vụ trong quân đội nhiều năm, biết có loại vũ khí này nhưng chưa bao giờ thấy.
“3000 mét?” Đường Hướng Minh cũng giật mình, mặc dù ông không xuất thân quân đội, nhưng qua nhiều năm giao du với Tống An Bang, ông hiểu rõ đó là cỡ nào.
Mẹ kiếp, rốt cục là bọn nào, nghĩ vậy, ông nói với Tống An Bang: “Anh hỏi tôi Lý Trí Viễn thế nào phải không, tôi sẽ chuyển ảnh chụp hiện trường cho anh, tự xem đi…”
Nghe Đường Hướng Minh nhắc tới ảnh, vài người lập tức bịt miệng chạy ra ngoài.
Sau khỉ kết thúc cuộc gọi, Đường Hướng Minh lấy ảnh chụp tại biệt thự nhà họ Lý gửi sang, khóe miệng mang nụ cười tinh quái,
truyền hình ảnh cho Tống An Bang xong thì cũng lập tức bịt miệng chạy ra ngoài.
Trong căn cứ, Tống An Bang lúc này đang ăn mì ăn liền, nửa đêm bị kéo dậy khỏi chăn, rồi liên tục bận tâm mấy tiếng đồng hồ, đột nhiên cảm thấy đói cồn cào nên bảo người chế mì ăn liền lót dạ.
Thấy Đường Hướng Minh chuyển ảnh tới, vội vàng nhấn tải xuống. Khoảnh khắc mở hình, Tống An Bang đột nhiên sững người, sau đó cảm thấy dạ dày quay cuồng, vội vàng bịt miệng mở cửa văn phòng, dưới ánh mắt kỉnh ngạc của cảnh vệ, cúi xuống nôn ọe ra sàn.
“Đường Hướng Minh, lão tử không để yên cho anh. Ọe…” Chưa mắng hết câu đã nôn tiếp.
Ông cũng từng dẫn quân chinh chiến, đã chứng kiến nhiều cảnh tàn khốc trên chiến trường, thậm chí còn kinh khủng hơn ở nhà họ Lý, nhưng mẹ kiếp, bây giờ ông đang án cơm còn gì.
“Thưa Tư lệnh, ông sao vậy? Cố chịu đựng, tôi lập tức đi gọi quân y…” Một cảnh vệ chạy tới đỡ Tống An Bang, một người khác chạy ngay đỉ gọi quân y…
Lúc trời sáng, khắp Thiên Hải có cảm giác như bão sắp đổ bộ, ngay cả người bình thường
cũng biết, sắp có chuyện lớn xảy ra ở Thiên Hải.
Để không gây hoang mang cho người dân, Đường Hướng Minh đã triệu tập họp báo sáng sớm, tuyên bố rằng rạng sáng, cảnh sát thành phố phối hợp với quân đội tiến hành chiến dịch truy quét tội phạm quy mô lớn, đã triệt phá thành công băng đảng Huyết Lang, gia tộc liên quan là nhà họ Lý chống cự quyết liệt và bị tiêu diệt toàn bộ. Trong chiến dịch, Phó Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự Hà Bân hy sinh, truy tặng Huân chương quân công hạng nhì, phong tặng liệt sĩ. Đồng thời đổ tội vụ xả súng kho hàng trước đó cho nhà họ Lý.
Người dân bình thường quả thực bị lừa, vỗ tay tán thưởng. Nhưng những người biết sự thật thì lo lắng, nếu không điều tra rõ ràng, không ai có ngày yên ổn.
Trước khi tổ chức họp báo, cấp trên đã ban hành quyết định, Đường Hướng Minh sẽ được điều khỏi Thiên Hải, bên ngoài tuyên bố là do có công trong chiến dịch truy quét tội phạm, sẽ được điều lên Kinh thành làm Phó Bộ trưởng một bộ. Nhưng aỉ cũng biết, thực chất đây là hình thức giáng chức, một Phó Bộ trưởng vô dụng, liệu có thể sánh được với chức Bí thư thành ủy Thiên Hải?
Toàn bộ giới quan chức Thiên Hải cũng
thay đổi lớn, vì ổn định, Lý Tu Bình được bổ nhiệm khẩn cấp làm Quyền Thị trưởng Thiên Hải, cựu Thị trưởng Thiên Hải cũng bị điều đi chỗ vô danh nào đó làm công việc rảnh rỗi, Bí thư thành ủy mới là Hàn Đồng Phác, đó cũng là người có thế lực sâu rộng.
Mặc dù được thăng chức, Lý Tu Bình cũng không vui vẻ gì, ông biết việc cấp trên làm như vậy là để tránh nghi ngờ của dân chúng, nếu toàn bộ quan chức Thiên Hải đều bị điều đi thì aỉ cũng biết có âm mưu. Chức Quyền Thị trưởng của ông chỉ là tạm thời, nếu không sớm phá án, ông tin mình cũng sẽ bị đay sang bên lề thôi.
Đối với kết quả này, Từ Thiên Phong vẫn khá hài lòng, ít nhất, trước khi đỉ Đường Hướng Minh đã làm những gì cần làm cho Hà Bân. Nhưng một điều khiến hắn không vui là Hà Lệ đã mất tích.
Ban đầu hắn phái người đi báo tin hy sinh của Hà Bân cho cô, nhưng bệnh viện trả lời cô đã biến mất sau khỉ bị Hà Bân đánh hôm qua, tới giờ vẫn chưa đi làm, điện thoại cũng không liên lạc được.
Trước lúc lâm chung Hà Bân nhờ anh chăm sóc Hà Lệ và mẹ con Lâm Sơ Ảnh, không cần Hà Bân dặn, anh cũng sẽ chăm lo tốt cho mẹ con người chị họ. Còn Hà Lệ, mặc dù không
nhất thiết phải chăm sóc, nhưng ít nhất phải để cô ấy sống vui vẻ, bản thân hắn mới có thể hoàn thành di nguyện của Hà Bân. Điều hắn lo nhất bây giờ là nếu cô suy nghĩ quá tiêu cực thì khổ.