Anh từng là duy nhất - Chương 229
Lệ Gia Trân nhìn bản thân mình trong gương, cô xoay người đi vào phòng thay đồ, thay bộ đồ vừa nãy ra sau đó đưa cho nhân viên bán hàng: “Gói chiếc váy này lại cho tôi.”
“Chiếc váy này tôi lấy rồi.” Trong cửa hàng đột nhiên vang lên giọng nói của phụ nữ, Tống Hân Nghiên và Lệ Gia Trân đều quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Doãn Nhi cũng đang mặc một chiếc váy trắng bước vào, trông cô ta giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy không ổn, lúc cô quay lại nhìn Lệ Gia Trân, vẻ mặt cô bé đã thay đổi, nhìn Hạ Doãn Nhi bằng ánh mắt đầy căm hận, cô mỉa mai nói: “Hóa ra, cô Hạ đây không hiểu thế nào là đến trước đến sau?”
Hạ Doãn Nhi bước tới, giày cao gót giẫm trên nền gạch làm bầu không khí trong tiệm càng trở nên căng thẳng, cô nói: “Đến trước thì thế nào, đến sau thì làm sao, mặc trên người ai thì là của người đó, bán hàng đâu, tôi trả gấp đôi giá.”
Lệ Gia Trân cũng hiểu ý của cô ta, lòng cô đau như cắt, cho dù cô có giả vờ như thế nào đi chăng nữa, nhưng khi nhìn thấy Hạ Doãn Nhi kiêu ngạo xuất hiện trước mặt cô, cô lại không kiềm chế được mà nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm đó, cô cười lạnh nói: “Xem ra cô Hạ căn bản không biết đến cái gọi là ‘Liêm sỉ’, tôi trả giá gấp mười.”
“Tôi trả gấp hai mươi lần.” Hạ Doãn Nhi đã bước tới quầy thanh toán, cô ta cầm chiếc váy lên, đầu bên kia đã bị Lệ Gia Trân túm lấy, Lệ Gia Trân nở một nụ cười rất quỷ dị: “Con người tôi có một tật xấu, càng có người tranh giành với tôi thì tôi càng không buông tay, cô muốn chiếc váy này có đúng không?”
Tống Hân Nghiên thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, cô vội vàng đi tới cạnh Lệ Gia Trân che chở cho cô: “Cô Hạ, chúng tôi nhìn thấy chiếc váy này trước, xin cô tự trọng.”
“Tự trọng? Người đứng ở chỗ này sợ là chỉ có mình cô Tống không có tư cách nói ra hai từ này?” Trong lòng Hạ Doãn Nhi tức đến phát điên, Thẩm Duệ không thích cô ta thì thôi đi, cô ta còn bị Thẩm Ngộ Thụ ngủ, kết quả ngay cả Thẩm Ngộ Thụ cũng làm cô nhục nhã. Còn cô khổ sở như vậy không phải vì hai người phụ nữ trước mặt này sao, bảo cô không hận thế nào được?
Tống Hân Nghiên nhíu mày, cô nghe thấy “Xoẹt” mấy tiếng, cô cúi đầu nhìn, thấy Lệ Gia Trân đang cầm kéo cắt chiếc váy thành hai mảnh. Hạ Doãn Nhi cầm nửa kia loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Lệ Gia Trân ném nửa chiếc váy còn lại lên mặt Hạ Doãn Nhi, cô bước tới, đứng từ trên cao nhìn xuống nói: “Hạ Doãn Nhi, thứ tôi không cần cũng sẽ không cho cô, không tin thì cô cứ thử đi. Chị Tống, chúng ta đi thôi!”
Tống Hân Nghiên suýt chút nữa đã vỗ tay khen ngợi, mặc dù trong chuyện Thẩm Ngộ Thụ bị hạ thuốc, Hạ Doãn Nhi quả thật là người vô tội, nhưng cô ta cố ý tới đây khiêu khích Lệ Gia Trân là không đúng. Lệ Gia Trân dạy bảo cô ta cũng xem như là trút giận.
Hạ Doãn Nhi tức tới mức suýt nữa cắn nát răng bạc, cô ta đứng từ dưới đất dậy, nhìn theo bóng lưng của hai người, cười một cách nham hiểm: “Đợi một lát.”
Lệ Gia Trân dừng bước, xoay người lại, Hạ Doãn Nhi đã đi tới trước mặt cô, cô ta nhìn cô nói: “Cô Lệ, tối nay ở phòng yến hội của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, bác Thẩm sẽ giới thiệu người con dâu thứ năm cho tất cả mọi người, đến lúc đó hoan nghênh cô tới dự.”
Bước chân của Lệ Gia Trân khẽ lảo đảo, Tống Hân Nghiên vững vàng đỡ lấy cô bé, cô không vui nói: “Cô Hạ, cô đừng quá đáng.”
Hạ Doãn Nhi khoanh tay, nhìn dáng vẻ chật vật của Lệ Gia Trân, cô ta nói tiếp: “À đúng rồi, Thẩm Ngộ Thụ cũng sẽ tham dự, tháng sau là lễ đính hôn của chúng tôi, hy vọng cô Lệ sẽ không dây dưa với chồng chưa cưới của tôi nữa.”
Tống Hân Nghiên nhớ là Hạ Doãn Nhi rất thích Thẩm Duệ, sao qua một đêm đã chuyển mục tiêu lên người Thẩm Ngộ Thụ rồi? Người phụ nữ này có nguyên tắc không vậy?
Hạ Doãn Nhi nhặt túi lên, đang chuẩn bị xoay người rời đi, nửa đường cô ta quay lại nói: “À, còn có một chuyện quên không nói cho cô biết, đêm đó Thẩm Ngộ Thụ rất nhiệt tình, không biết muốn tôi bao nhiêu lần nữa, vừa vặn tôi vì buồn quá nên quên uống thuốc tránh thai, không chừng trong bụng tôi bây giờ đã mang thai con của anh ấy rồi cũng nên, cô cũng đừng quá thương tâm nhé.”
Dứt lời, cô ta đắc ý nghênh ngang rời đi.
Tống Hân Nghiên nhìn Lệ Gia Trân trong lòng mình, vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ trên gương mặt cô sớm đã biến mất, lúc này chỉ còn lại sự trống trải và tuyệt vọng khó tả, trái tim Tống Hân Nghiên run lên, lời của Hạ Doãn Nhi đã thành công xé rách miệng vết thương mà khó khăn lắm mới lành lại được của Gia Trân, nếu như cô biết tới trung tâm thương mại sẽ gặp phải Hạ Doãn Nhi thì hôm nay cũng cô sẽ không dẫn cô bé tới đây.”
“Gia Trân…”
“Em không sao, chúng ta tiếp tục dạo phố thôi.” Lệ Gia Trân đứng dậy, cô dụi vành mắt chua xót, không thể rơi thêm một giọt lệ nào nữa. Gần đây cô đã khóc rất nhiều, cô phải mạnh mẽ, chỉ cần cắn răng chịu đựng thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Chúng ta về đi.” Tống Hân Nghiên thật sự rất lo cho cô, nếu cô bé còn chống đỡ với trạng thái này, sợ là sẽ tức tới nôn ra máu mất. Hạ Doãn Nhi trông thì có vẻ như thuận theo, nhưng thật ra cô ta khoác cái mã ni cô rồi làm ra những chuyện cực kỳ độc ác.”
“Về làm gì? Buổi tối chị còn phải đi cùng em tới buổi tiệc nữa đó.” Lệ Gia Trân thẳng tắp lưng, cô nói nhẹ bâng: “Em đuổi theo phía sau anh ấy 9 năm, anh ấy đính hôn, em phải tới chúc mừng một chút chứ.”
Một câu nói của cô đã làm Tống Hân Nghiên bật khóc, đứa nhỏ này khiến người ta thật đau lòng.
Chương 188: Anh đã trở về (1)
Trong phòng tiệc của Thịnh Thế đang diễn ra tiệc rượu do nhà họ Thẩm tổ chức, lần này tiệc rượu mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, xiêm y son phấn lòe loẹt, vô cùng náo nhiệt.
Ở trung tâm sảnh tiệc, ông cụ Thẩm tinh thần phấn chấn, tươi cười trò chuyện với ông Hạ. Thẩm Duệ và Bạc Mộ Niên đứng cách một đoạn, Bạc Mộ Niên nhấp một ngụm rượu, nói: “Ông cụ nhà cậu đêm nay trông có vẻ rất vui đấy.”
Thẩm Duệ lắc ly rượu trên tay, rượu màu hổ phách sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Anh vừa ra khỏi sân bay, tài xế đã trực tiếp kéo anh đến đây, trên mặt còn hiện rõ vẻ mệt mỏi. Anh khẽ nhếch môi mỏng, liếc nhìn ông cụ, có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng, nói: “Ai không biết nhìn vào chắc tưởng ông ta đang hồi xuân, anh nhìn cái nơ đỏ trên cổ ông cụ kìa, tôi còn thấy ngại giùm ông ta.”
Bạc Mộ Niên không nhịn được bật cười, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai đầy lạnh lùng của anh ta: “Chuyến đi Mỹ của cậu sao rồi?”
“Tôi đã kiểm tra đàn em cũ của Jason, Jason thật sự đã chết nhưng không loại trừ khả năng có người dùng tên anh ta để uy hiếp Thanh Vũ.” Thẩm Duệ đột ngột đến Hoa Kỳ vì Liên Thanh Vũ nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong là một băng cassette ghi âm giọng nói của Jason.
“Nếu có bất cứ điều gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói với tôi.” Bạc Mộ Niên nói: “Nếu Liên Thanh Vũ trở về Đồng Thành, cô ta cứ sống ở chỗ cậu hoài cũng không tốt, nếu cậu không có suy nghĩ gì thì tìm cách đưa cô ta trở về nhà họ Liên đi.”
“Tôi đã hỏi ý cô ta rồi, cô ta không muốn quay lại nhà họ Liên.” Thẩm Duệ rất đau đầu, lần trước Tống Hân Nghiên rời đi mà không nói lời nào, anh đã đoán được chuyện đó có liên quan đến việc Liên Thanh Vũ sống trong nhà anh. Mấy ngày nay cô không nhắc lại điều đó không có nghĩa là cô thực sự có thể bình thản chấp nhận được chuyện này.
Trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, đổi lại cô ở nhà một người đàn ông khác, ước chừng lọ dấm chua của anh sẽ lật ngửa luôn mất. Suy bụng ta ra bụng người, anh nên nhanh chóng giải quyết chuyện của Liên Thanh Vũ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lão tứ, EQ của cậu cao hơn tôi, tôi tin cậu sẽ xử lý chuyện này tốt thôi.” Bạc Mộ Niên liếc nhìn Thẩm Ngộ Thụ, người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Ngộ Thụ là Lệ Ngự Hành, người thừa kế của Lệ thị, thật thú vị. Em rể tương lai chuẩn bị đính hôn với người phụ nữ khác, anh vợ còn chạy tới giữ thể diện, hai người bọn họ thật đúng là bạn tốt của nhau, tình bạn muôn năm.
Thẩm Duệ nhìn theo ánh mắt của anh ta, cũng nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Ngự Hành, nói: “Đêm đó người ông cụ muốn tính kế là tôi, kết quả Ngộ Thụ lại trúng chiêu.”
“Ông cụ nhà anh thật là thú vị, vừa làm cha vừa làm mẹ, giờ lại làm còn kiêm luôn nghề má mì, thật vất vả.” Bạc Mộ Niên trêu chọc.
“…” Thẩm Duệ uống cạn ly rượu, đặt ly lại trên khay trong tay người phục vụ rồi nói: “Xin phép vắng mặt một chút nhé.” Bạc Mộ Niên nhún vai thờ ơ, anh ta tới đây chỉ để kịch mà thôi.
Thẩm Duệ bước đến bên bên cạnh Thẩm Ngộ Thụ, gật đầu với Lệ Ngự Hành. Lệ Ngự Hành từng nghe kể về Thẩm Duệ lúc còn đang ở Hoa Kỳ, rất ngưỡng mộ anh. Cảnh hai người đàn ông xứng tầm đứng cùng nhau đã đủ làm cho người ta nhìn thôi cũng thấy khiếp sợ: “Anh tư.”
“Ngự Hành, em trai tôi không hiểu chuyện, khiến Gia Trân tủi thân.” Thẩm Duệ nói lời xin lỗi.
Lệ Ngự Hành lắc đầu: “Chuyện tình yêu nam nữ vốn là chuyện phi lý nhất trên đời, tôi cảm thấy đau lòng cho Gia Trân, cũng rất muốn đánh Ngộ Thụ một trận nhưng điều này không giúp giải quyết vấn đề hiện tại.”
Thẩm Duệ nhướng mày, một người đàn ông lý trí và lý trí như vậy, chẳng trách ông Lệ lại ép anh ấy về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Nếu họ ở cùng một thành phố, e rằng sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh nắm trong tay thế lực ngang ngửa nhau.
“Ngộ Thụ, có một người anh tốt như vậy giúp đỡ, phấn chấn lên.” Thẩm Duệ vỗ vai anh ta cổ vũ tinh thần. Khó khăn trước mắt không phải không thể vượt qua, chỉ cần bản thân không gục ngã.
Thẩm Ngộ Thụ bơ phờ liếc nhìn Thẩm Duệ, bây giờ trong đầu anh ta đang tràn đầy dáng vẻ ghê tởm của Lệ Gia Trân khi anh ta hôn cô, chẳng có tâm trạng nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Đèn trong phòng tiệc đột nhiên mờ đi, một tia sáng chiếu vào sân khấu, ông cụ Thẩm đứng ở trung tâm, tràn đầy năng lượng, ông ta đưa tay chống lên bàn tiệc, ánh mắt lướt qua đám đông: “Mọi người im lặng một chút nào, bây giờ tôi có một chuyện vui muốn thông báo cho toàn thể mọi người đang có mặt ở đây.”
Phòng tiệc đang xôn xao lập tức yên lặng, mọi người tập trung trước sân khấu, nhìn ông cụ Thẩm tinh thần hăng hái trên sân khấu, ông cụ Thẩm nói tiếp: “Hôm nay là ngày con trai út Thẩm Ngộ Thụ và ngọc nữ Doãn Nhi của nhà họ Hạ đính hôn, cảm ơn mọi người đã đến đây chứng kiến, bây giờ xin mời Ngộ Thụ và Doãn Nhi bước lên sân khấu.”
Khán giả dưới sân khấu nhiệt liệt vỗ tay, Hạ Doãn Nhi được mời lên sân khấu, mọi người đợi vài giây, nhưng vẫn không thấy Thẩm Ngộ Thụ bước lên sân khấu.
Đúng lúc này, cửa phòng tiệc được đẩy ra, một tia sáng chiếu vào Lệ Gia Trân đang đứng trước cửa. Cô mặc một chiếc váy nhỏ màu tím, tóc buộc đuôi ngựa, thuần khiết gợi cảm, xinh đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào cô.
Khi Thẩm Ngộ Thụ nhìn thấy Lệ Gia Trân xuất hiện ở cửa, nhịp tim của anh ta như ngừng đập một nhịp, sau đó lại đập mạnh lên, cả người run lên bần bật. Anh ta chậm rãi bước tới đó, rồi bước càng lúc càng nhanh, tim đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
Anh ta biết Lệ Gia Trân sẽ không để anh ta thất vọng, cô đến đây là để đập phá hiện trường, cô muốn thế nào thì anh ta sẽ cùng cô liều lĩnh đập phá.
Hạ Doãn Nhi nhìn Lệ Gia Trân xuất hiện ở cửa, cô ta nghiến răng nghiến lợi, cô thật sự dám tới.
Tống Hân Nghiên đi theo sau Lệ Gia Trân, nhìn cô đứng trong vòng sáng như một nữ hoàng kiêu hãnh, nhận được sự chú ý của mọi người. Vừa rồi lúc đang đứng ở cửa, cô thấy rõ sự mỏng manh yếu ớt của Gia Trân. Nhưng sau khi bước vào, cô bé lại giống như một nữ chiến binh chiến đấu vì tình yêu, không có một chút sợ hãi muốn rút lui nào cả.
Cô lo lắng nhìn cô bé, thực sự sợ rằng cô bé sẽ không chịu đựng nổi nữa.
Chương 189: Anh đã trở về (2)
Khán giả đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, trên mặt người nhà họ Hạ đã bắt đầu có hơi không thể nhịn được nữa, ông cụ Thẩm đen mặt nhìn chằm chằm vào Lệ Gia Trân. Nhưng vì Lệ Ngự Hành đang có mặt ở đây cho nên ông ta không thể nổi giận được.
Thẩm Ngộ Thụ bước nhanh đến chỗ Lệ Gia Trân, anh ta nhìn cô bé đầy mong đợi nói: “Trân Trân, em đến rồi.”
Lệ Gia Trân đứng ngạo nghễ, không cho phép mình lùi bước, cô chằm chằm vào người đàn ông trước mặt cô với vẻ mặt tự hào: “Thẩm Ngộ Thụ, anh đừng lo, em không ở đây để gây rối, em chỉ ở đây để thông báo với anh là anh đã bị đá rồi. Còn nữa, em sẽ không chúc phúc cho hai người đâu.”
Sắc mặt Thẩm Ngộ Thụ tái nhợt, gần như không thể đứng vững, anh ta đột nhiên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Trân Trân, không phải vậy, em đến đây để quậy phá, em muốn phá cái gì anh sẽ cùng em phá.”
Anh ta hoảng sợ nhìn cô, một người phục vụ đang bưng khay đi ngang qua, anh ta lao tới hất tất cả các ly rượu đỏ trong khay xuống đất vỡ tan tành, anh ta nói: “Vui rồi chứ Trân Trân, bình tình lại đi em, muốn phá gì nữa chúng ta cùng nhau phá.”
Thấy vậy, ông cụ Thẩm tức giận đến rợn cả sống mũi, Hạ Doãn Nhi đang run lên, sắc mặt người nhà họ Hạ trở nên khó coi như chỉ muốn ngất đi cho qua chuyện vậy. Ông ta vất vả lắm mới cưỡng ép được Thẩm Ngộ Thụ tới tham gia bữa tiệc này, bây giờ lại làm ra như vậy, làm ông ta không biết phải để cái mặt già này ở đâu?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Thẩm Ngộ Thụ, con một vừa hai phải thôi.” Hôm nay đều là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, anh ta không biết xấu hổ nhưng còn ông ta thì không biết phải giấu mặt đi đâu.
Thẩm Ngộ Thụ giả điếc làm ngơ. Trong lòng tràn đầy hoảng sợ vì Lệ Gia Trân sắp rời xa mình. Anh ta nắm lấy tay cô, bước đến sảnh tiệc, đập vỡ bất cứ thứ gì anh ta nhìn thấy cho đến khi cô tha thứ cho anh ta mới thôi.
Tiếng đổ vỡ trong sảnh tiệc nối tiếp nhau, kèm theo tiếng la hét của phụ nữ. Lệ Gia Trân vốn định bỏ đi sau khi dự lễ đính hôn của bạn trai cũ một cách đẹp đẽ, nhưng không ngờ cô đã bị bạn trai cũ lôi kéo đập phá đồ đạc.
Ban đầu cô vừa tức giận vừa phẫn nộ vô cùng, nhưng nhìn thấy bộ dạng hoang tưởng của anh ta, nghe thấy những âm thanh đổ vỡ, cô dường như nghe thấy sự đau lòng của anh ta. Cơn giận trong lòng cô biến mất, nếu trong đời cô cần điên cuồng một lần, thì cô cũng muốn điên cuồng với anh ta một lần.
Cô chuyển từ bị động sang chủ động, cùng anh ta kéo mạnh khăn trải bàn trên bàn, rượu quý trên bàn lăn xuống đất vỡ vụn, một số lăn dọc theo mặt đấy, cả hai trở nên điên loạn, đập phá tan nát cả sảnh tiệc.
Thẩm Duệ đứng bên cạnh Lệ Ngự Hành, anh nói đùa: “Sức tàn phá của em gái anh đáng kinh ngạc thật.”
Nhìn thấy hàng món điểm tâm bị quét xuống, cô đứng trong đống điểm tâm đổ vỡ cười như điên dại, Lệ Ngự Hành ấn huyệt thái dương, nói: “Do em trai anh khơi mào mà.”
Thẩm Duệ nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên đang đứng ở cửa, anh vỗ vai anh ấy: “Một người là bạn tốt của anh, một là em gái tốt của anh, anh kết thúc, tôi sẽ trả tiền.”
Sau khi nói xong, anh quay người và sải bước về phía Tống Hân Nghiên.