NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Anh từng là duy nhất - Chương 235

  1. Home
  2. Anh từng là duy nhất
  3. Chương 235
Prev
Next

Thẩm Duệ nói xong, quay người đi ra khỏi phòng họp. Xế chiều hôm nay điện thoại của anh đã sắp nổ tung khiến đầu anh hiện tại còn bị ông ông. Điều tra được là vấn đề của công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong thì anh cũng không thả lỏng. Bởi vì bất kể là trách nhiệm của ai, hiện tại Thẩm thị đã đứng đầu ngọn gió.

Đổng Nghi Tuyền không cam tâm cứ đình công như vậy, hôm nay tổng bộ gọi cho bà ta rất nhiều cuộc điện thoại, đều nhấn mạnh phải xử lý thích đáng chuyện này. Coi như không thể tiếp tục phụ trách hạng mục này thì bà ta không thể nhận tiền bồi thường, bà ta vội vàng đuổi theo: “Thẩm Duệ, chuyện này đúng là sai lầm của Nghiệp Chi Phong, chúng tôi không đặt nặng về vấn đề chất lượng tốt khiến Thẩm thị cũng bị tổn hại, nhưng tôi thật sự cố gẵng nghĩ cách đền bù sai lầm lần này.”

Thẩm Duệ dừng lại, anh nhìn Đổng Nghi Tuyền, bỗng nhiên anh nói: “Bà Tuyền, không biết bà có còn nhớ rõ lần trước khi tập đoàn Bác Dực cạnh tranh với công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, tại sao bà ra tay làm hại nhà thiết kế chính của Bác Dực, muốn gán tội cho người khác sợ rằng không có lý do, huống chi chuyện lần này đúng là do các Nghiệp Chi Phong các người sơ sẩy. Trong thương nghiệp, thị trường chỉ nói lợi ích không nói tình nghĩa, tôi nghĩ bà Tuyền hiểu đạo lý này hơn bất kỳ người khác.”

Thẩm Duệ nói xong thì trông thấy sắc mặt Đổng Nghi Tuyền lập tức trở nên tái nhợt, anh quay người rời khỏi.

Đổng Nghi Tuyền nhìn bóng lưng Thẩm Duệ rời đi, bà ta híp mắt, bây giờ anh đang vì Tống Hân Nghiên mà bênh vực kẻ yếu đấy à?

…

Tống Hân Nghiên đi vào khách sạn, cô kéo rương hành lý đi vào khách sạn, cô đứng trước sảnh làm thủ tục nhập cư, cô gái lễ tân cực kỳ áy náy nhìn cô: “Cô Tống, thật ngại quá, phòng của khách sạn đã đầy, mời cô tới khách sạn khác hỏi còn phòng trống hay không.”

Tống Hân Nghiên thất vọng quay người, nhìn trang trí vàng son lộng lẫy trong khách sạn, cô kéo lấy rương hành lý đến đại sảnh khu nghỉ ngơi, ngồi xuống trên ghế sa lon nhung tơ màu lam. Lúc đầu cô định chọn một phòng bỏ hành lý xuống, không nghĩ rằng khách sạn tiêu thụ tốt như thế, không có phòng trống.

Cô không muốn đi tới nơi khác ở nên dứt khoát ở trong đại sảnh chờ Thẩm Duệ. Tối hôm qua cô ngủ được không ngon, hôm nay mệt mỏi vì tàu xe, lúc này cơn buồn ngủ ập tới, cô dựa vào ghế sô pha bất tri bất giác đã ngủ.

Thẩm Duệ và Nghiêm Thành trở lại khách sạn, hai người đi vào từ cửa xoay pha lê, Thẩm Duệ vừa đi vừa bàn giao chuyện kế tiếp cho anh ta. Mối nguy đã được PR đè dư luận xuống, nhưng là không loại trừ có người sẽ nhờ vào chuyện đó đại tác văn chương, anh nhất định phải ngăn chặn hết thảy khả năng sinh ra dư luận, hóa lớn chuyện này chuyện thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Hai người trải qua đại sảnh, Thẩm Duệ lơ đãng quét đại sảnh khu nghỉ ngơi, anh trực tiếp đi đến giữa thang máy. Mới vừa đi hai bước, anh lại dừng lại, quay đầu nhìn ghế sô pha khu nghỉ ngơi, nơi đó ngồi một bóng hình khá quen.

“Tổng giám đốc Thẩm, hình như là cô Tống.” Nghiêm Thành ra vẻ kinh ngạc nói.

Anh nhíu mày, cho rằng mình hoa mắt, nháy nháy mắt, bóng hình kia vẫn ở nơi đó, anh cất bước đi qua, đến gần mới phát hiện thật sự là cô. Nội tâm anh nhanh chóng nhảy lên, bước đi dưới chân càng chạy càng nhanh, anh đi đến cạnh ghế sa lon, trông thấy cô ngửa trên ghế sa lon ngủ rất say. Anh dở khóc dở cười, ngủ ngay ở chỗ này, cô thật đúng là cực kì yên tâm.

Anh nghiêng thân vỗ vỗ mặt của cô: ” Tống Hân Nghiên, tỉnh dậy, trở về phòng ngủ tiếp.”

Tống Hân Nghiên có cảm giác gương mặt nhói nhói, có âm thanh ong ong ở bên tai, cô không nhịn được đổi tư thế lại ngủ thiếp đi ở trên ghế sa lon. Thẩm Duệ chống nạnh, mắt phượng trừng mắt cô, trừng nửa ngày, cô không có phản ứng, anh bất đắc dĩ than nhẹ, xoay người đưa ôm cô lên, Nghiêm Thành vội vàng đi qua cầm bao hành lý.

Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên vào phòng, đặt cô trên giường lớn ở trong phòng, anh ngồi bên giường, đưa tay cởi giày cho cô, anh không vui nói: “Ngủ sâu như vậy, đi bán đem thì em cũng không biết.”

Nghiêm Thành bỏ hành lý vào phòng, tự giác rút lui.

Chương 200: Vì tình yêu dũng cảm xuất phát (4)

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Duệ nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, lẳng lặng quan sát cô. Thật sự rất kỳ lạ, cô vừa xuất hiện bên cạnh anh, lòng anh như bị lấp kín, sẽ không còn cảm thấy trống rỗng và tịch mịch.

Anh đưa tay vén mái tóc xộc xệch trên trán cô, lộ ra cái trán trơn bóng. Anh cúi người hôn trán của cô, nhìn vành mắt màu xanh dưới đáy mắt cô, dù là cơ thể của anh rất nóng đến kịch liệt, cũng không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Hầu kết của anh lên xuóng qua một cái, anh đứng lên, xoay người vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, phát hiện mình trong phòng khách sạn, cô ngồi dậy, vô thức kéo chăn mền trên người mình, quần áo vẫn còn, cả người cũng không có vết tích đau nhức thì cô lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Cô quá bất cẩn, vậy mà tựa vào ghế sa lon ngủ, ngay cả bị người ta dời nơi khác cũng không biết từ lúc nào. Cô vén chăn lên xuống giường, nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng TV, cô rón rén đi ra ngoài phòng ngủ thì Thẩm Duệ thấy ngồi ở trên ghế sa lon.

Cô vui mừng không thôi, nhanh chóng chạy ra: “Thẩm Duệ, là anh ôm em về phòng à? Dọa em một hồi.”

Thẩm Duệ đưa đón cô gái nhỏ chạy về phía anh, anh bất động thanh sắc tắt tivi. Hương thơm từ cơ thể mềm mại trong ngực, anh đưa tay sờ mũi của cô nói: “Không phải anh còn có thể là ai?”

Tống Hân Nghiên thè lưỡi, nói: “Lúc đầu em đang chờ anh, kết quả chờ chặp liền ngủ mất.”

“Tại sao lớn rồi mà em còn chủ quan như vậy? Ở nơi xa lạ này lỡ như em bị kẻ xấu để mắt tới, mang em đi bán thì làm sao bây giờ?” Thẩm Duệ không vui nói, lá gan của cô nhóc này cũng quá lớn, không cảnh báo cô thì anh lo rằng lần sau cô thật sự sẽ bị bọn buôn người bắt cóc.

Tống Hân Nghiên đưa tay ôm cổ anh, cười nói: “Sẽ không có đâu, ngoại trừ anh, còn có ai nguyện ý muốn em.”

Thẩm Duệ nhấn cái mũi của cô nói: “Nghịch ngợm.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, giữa hai đầu lông mày của anh đều là sự mỏi mệt, cô nói: “Chuyện này rất khó giải quyết sao?”

“Ừm, đây là nguy cơ lớn nhất từ khi anh tiếp quản Thẩm thị cho đến nay, là mối nguy quan hệ xã hội lớn nhất với Thẩm thị, xử lý không tốt, mấy trăm triệu hạng mục sẽ đổ xuống sông xuống biển, không chỉ có như thế , kèm theo sẽ còn ảnh hưởng uy tín của tập đoàn Thẩm thị.” Thẩm Duệ thản nhiên nói.

Tống Hân Nghiên không hiểu chuyện trên thương trường, cô vội vàng chạy đến là vì trông thấy anh bị người ta ném trứng thối. Cô muốn hỏi anh, lại sợ tổn thương lòng tự trọng của anh. Dù sao vừa nãy anh như đang xem tin tức buổi chiều. Khi thấy cô tới thì anh mới cuống quít tắt.

“Không sợ, anh tư chính là kỳ tài giới kinh doanh, nhất định sẽ đột kích đảo ngược hoàn mỹ, đánh người xấu đến nỗi hoa rơi nước chảy, sau đó tiếu ngạo giang hồ.” Tống Hân Nghiên hoạt bát nói, cô không đề cập tới những chuyện nặng nề, chỉ muốn khiến anh ở bên người cô có thể thật sự bình tĩnh lại.

Thẩm Duệ nhìn cô, thấy trong mắt cô lóe ra tia sáng thông minh, anh đưa tay nâng cằm của cô lên, giọng anh khàn khàn: “Nghiên Nghiên, nếu có một ngày, em phát hiện anh không thần võ anh minh như trong tưởng tượng của em thì em có thất vọng hay không?”

Tống Hân Nghiên ngồi trên đùi anh lắc qua lắc lại, cô nhăn khuôn mặt nhỏ nói: “Ừm, nói không chừng em sẽ thất vọng, ha ha ha.”

Thẩm Duệ nghiêm túc nói chuyện với cô, cô hết lần này tới lần khác luôn không đứng đắn, hai tay của anh chế trụ eo của cô, gãi khiến cô ngứa: “Sẽ sao? Sẽ sao? Lặp lại lần nữa.”

Tống Hân Nghiên liều mạng vặn vẹo, muốn né tránh tay của anh, thế nhưng cô làm sao cũng trốn không thoát, trên lưng cô ngứa đến khó chịu, cô vặn vẹo càng lợi hại hơn, nhưng lại không biết hành động mình vặn vẹo trên người đàn ông rất đòi mạng: “Ha ha… Ha ha ha… Anh tư, em ai rồi, sẽ không, em sẽ không thất vọng, anh thả em ra…”

Cơ thể Thẩm Duệ nhanh chóng có phản ứng, anh mắt sắc sâu âm u nhìn chằm chằm vào cô, hình như trong mắt phượng có tia lửa phóng qua, đột nhiên anh nhấc cái eo nhỏ nhắn của cô lên kề sát vào cơ thể anh hơn.

Tống Hân Nghiên cảm giác cơ thể của anh có phản ứng, bỗng dưng cô mở to hai mắt nhìn anh: “Anh…”

Thẩm Duệ nghiêng người cắn lỗ tai của cô, cơ thể của cô dưới lòng bàn tay anh run rẩy không thôi, anh nói: “Nghiên Nghiên, em muốn cưỡi ngựa không?”

Tống Hân Nghiên không nghĩ rằng chuyện mình tới đây chính là dê vào miệng cọp, cô nghe ra ám chỉ trong lời nói của anh khiến cô lập tức mặt đỏ tới mang tai, cô vội vàng lắc đầu, run rẩy nói: “Không muốn, em không muốn cưỡi.”

Thẩm Duệ không cho phép cô từ chối, anh bá đạo niêm phong môi của cô, hung dữ nói: “Em nghĩ đi, anh cho em cưỡi.”

…

Đồng Thành.

Trong một quán trà, nghệ nhân pha trà chuẩn bị nấu trà, liền bị ông cụ ở chủ vị phất tay xua đi. Cửa gỗ khép lại, tiếng bước chân đi xa, người trẻ tuổi ngồi đối diện ông cụ nâng tách trà, đầu tiên ngửi mùi, sau đó nhìn màu, sau đó nếm vị.

Trong mắt ông cụ lướt qua sự tán thưởng, ông ta nói: “Lần này cậu làm rất tốt, đổ tội cho công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, để Thẩm Duệ không thể tuỳ tiện tra ra cậu. Đợi ngày mai vị kia ở nhà họ Thẩm tuyên bố thành lập công ty trang trí nội thất mới, liền sẽ thuận lợi dời lực chú ý của Thẩm Duệ, kế sách một hòn đá ném trung hai con chim có thể nói là không chê vào đâu được, đến lúc đó cậu có thể tiến hành bước kế tiếp trong kế hoạch.”

Người trẻ tuổi nuốt súp trà xuống, trong cổ đắng chát, anh ta nói: “Là ông nội có cách giáo dục hay.”

“Không cần khiêm tốn, hiện tại cậu đã trò giỏi hơn thầy, tôi nghĩ trong tương lai không xa, cậu sẽ trở thành đồng thành bá chủ mới, đến lúc đó, nhà chúng ta mới có thể thật sự mở mày mở mặt.” Ông cụ thở dài nói.

“Ông nội, Thẩm Duệ có bụng dạ khó lường, mặc dù chuyện này con đã làm rất cẩn thận, nhưng nếu để anh ta tìm được chủ thầu đầu tiên, chỉ sợ tất cả âm mưu đều sẽ bị tiết lộ.”

Giữa lông mày ông cụ hiện lên sát khí, ông ta híp mắt, đáy mắt trong vắt: “Cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn bảo vệ bí mật.”

Người trẻ tuổi âm thầm chấn động, ông nội đã nổi sát tâm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ở chợ đêm phồn hoa nhất thành phố C, Tống Hân Nghiên kéo cánh tay Thẩm Duệ xuyên qua đám đông. Vừa rồi cô bị anh cưỡng ép ở trên người anh làm một lần, giờ phút này hai chân cô vẫn đang run rẩy. Hết lần này tới lần khác anh còn ngại giày vò cô chưa đủ, sau khi xong việc còn dẫn cô đi dạo chợ đêm.

Cô không nghĩ anh đường đường là tổng giám đốc lại còn hứng thú với chợ đêm như thế.

Trời thu mát mẻ, trong chợ đêm có rất nhiều người, Thẩm Duệ rút tay ra, giang tay ôm cô vào trong ngực, bảo vệ cô không bị biển người đụng chạm. Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, liền thấy cái cằm cương nghị anh, cô không hề nghĩ ngợi liền nhón chân hôn anh một cái.

Ở cùng một chỗ với người mình thích, có phải thời thời khắc khắc cô đều muốn hôn anh không? Gò má cô ửng đỏ, cô vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng lại mừng thầm không thôi.

Chỉ ở thành phố xa lạ, bọn họ mới có thể không chút kiêng kỵ ở cùng một chỗ như này. Dù là ôm hôn trên đường cái, cũng không cần lo rằng sẽ có người quen gặp bọn họ.

Thẩm Duệ liếc cô, lạnh nhạt nói: “Người khác đã nhìn rồi mà em không xấu hổ?”

Tống Hân Nghiên cũng học dáng vẻ của anh, cô liếc anh, nuông chiều nói: “Nhìn cái gì vậy, em còn không được hôn người đàn ông của em sao.”

Nơi đáy mắt Thẩm Duệ lướt qua nét cười, bởi vì câu nói “Người đàn ông của tôi” từ cô mà tâm trạng anh rất tôn. Anh ôm cô, trêu chọc nói bên tai cô: “Anh là người đàn ông của em?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ anh còn muốn chống chế? Vừa rồi em đã đóng dấu ở trên cơ thể anh, anh không thể chống chế.” Tống Hân Nghiên híp mắt lại giống hồ ly nhỏ, chỉ là vừa rồi cô hôn cằm của anh.

“Chú ý lời nói thô tục của em.” Người nào đó tự nhiên lý giải chuyện con dấu thành chuyện vừa làm trong phòng, anh đang ngất ngây.

Tống Hân Nghiên ngẩn người,thấy anh háo sắc híp mắt nhìn ngực của mình, mặt của cô ầm một cái nóng lên, cô theo phản xạ có điều kiện che ngực của mình: “Chao ôi, anh nhìn chỗ nào đó?”

Thẩm Duệ kéo lấy tay của cô ra, nói: “Đi, vận động một đêm mà em vẫn chưa đói à?”

Hai người đi tới trước một cửa hàng nhỏ, vừa rồi Thẩm Duệ thừa dịp cô đi tắm thì tìm trên mạng, bọn họ đến thành phố C mấy lần, nhưng anh vẫn không có thời gian mang cô đến trải nghiệm văn hóa của thành phố C.

Mới vừa nãy làm với cô, cả người anh rất mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn còn hưng phấn, nghĩ đến việc cho tới bây giờ hai người gần như chưa từng chính thức hẹn hò nên anh dứt khoát mang cô ra ngoài đi dạo.

Trong cửa hàng nhỏ có rất nhiều người, hai người tìm chỗ trống, Thẩm Duệ chọn món ăn tính tiền xong. Tống Hân Nghiên chống đỡ cằm bằng một tay, nhìn anh đường đường là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn mà vì cô chạy tới chạy lui, trong nội tâm cô cực kỳ thỏa mãn.

Chỉ trong chốc lát sau, Thẩm Duệ đi tới chỗ đối diện cô ngồi xuống, nụ cười của anh có hơi kì lạ: “Anh chọn vài món không biết có đủ hay không, lát sau không đủ thì chúng ta gọi thêm.”

Tống Hân Nghiên nhìn anh: “Thẩm Duệ, vì sao anh cười kỳ lạ như vậy?”

“Có à?” Thẩm Duệ lập tức nghiêm mặt nói, mặc dù vì chỉnh đốn cô, nhưng mà để cô nhanh chóng nhìn ra thì không tốt lắm.

Tống Hân Nghiên chững chạc đàng hoàng gật đầu: “Đúng vậy, không tin thì tự anh soi gương, mỗi lần anh muốn giở trò xấu đều cười như vậy.”

Thẩm Duệ lau mặt một cái, nói: “Em nhìn lầm rồi.”

Tống Hân Nghiên cũng không luôn xoắn xuýt ở đề tài này, cửa hàng nhỏ rất hot, gần như không còn chỗ ngồi, cô nói: “Làm sao anh biết tiệm này?”

“Vừa rồi anh tìm trên mạng, nghe nói tiệm này rất nổi danh ở Đài Loan nên mang em đến nếm thử.” Thẩm Duệ ẩn nhẫn không ngưng cười nói.

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm anh, anh thu nụ cười, chỉ chốc lát sau, bà chủ đem đồ ăn bọn họ ra, Thẩm Duệ đặt một bát da sữa ở trước mặt cô nói: “Ăn thử đi, trên mạng nói hương vị nhà này rất ngon.”

Tống Hân Nghiên cầm thìa múc một muỗng đưa vào bên trong miệng, cửa vào hương trượt, cảm giác tinh tế tỉ mỉ, cô nhẹ nhàng gật đầu nói: “Mùi vị không tệ, anh có muốn nếm thử hay không?”

Thẩm Duệ nghiêng người qua, khẽ nhếch miệng, ra hiệu cô đút cho anh ăn. Tống Hân Nghiên múc một muỗng đưa đến bên miệng anh, nhìn anh ngậm vào, cô mong đợi nhìn anh nói: “Hương vị thế nào?”

“Em ăn nhiều một chút.” Đại khái người đàn ông đều không quá thích ăn đồ ngọt.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 235"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-doc-truyen-online
Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi – Doc Truyen Online
Tháng 10 24, 2021
co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau
Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
Tháng 10 24, 2021
Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo
Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo
Tháng 2 8, 2022
q76wu0azvtwrinyq9wl2ahitxxugy6ofa1hv4tr8
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Lý Tang Du (Truyện full)
Tháng 4 21, 2022
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com