NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Anh từng là duy nhất - Chương 238

  1. Home
  2. Anh từng là duy nhất
  3. Chương 238
Prev
Next

“Ừm, anh có thể trả lời được không?” Tống Hân Nghiên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, Đổng Nghi Tuyền nói cô không giống Tống Chấn Nghiệp cũng không giống bà ta, cho nên bà ta mới không nhận ra cô, lý do này quá gượng ép rồi đi.

Thẩm Duệ khoanh hai tay trước ngực, chỉ vì cái giả thiết này mà lại không làm hài lòng cô một cách vô cớ, anh cười nói: “Em có thể yên tâm, anh sẽ không bao giờ để một đứa bé tách ra nhiều năm, mà nếu có thì đứa bé đang ở trong bụng em, cho nên em không cần vì những vấn đề giả thiết này mà lo được lo mất. ”

Tống Hân Nghiên mở to hai mắt, nhìn ánh mắt trêu ghẹo của anh, cô vuốt trán rên rỉ: “Không phải, em không lo được lo mất, em…”

“Anh hiểu, em quá để ý đến anh nên mới miên man suy nghĩ như vậy. Em có thể yên tâm, những vấn đề này sẽ không bao giờ tồn tại.” Thẩm Duệ nghiêng người cầm tay cô, vỗ vỗ như an ủi.

Tống Hân Nghiên không nói nên lời, là cách biểu đạt của cô có vấn đề, hay là do anh quá tự mãn, cô thật sự không lo được lo mất: “Thẩm Duệ, ý của em chính là, em là con gái của Đổng Nghi Tuyền, nhưng bà ấy lại nói rằng bà ấy không nhận ra em.”

“Em đang nói gì vậy? Em là con gái của dì Tuyền sao?”

Tống Hân Nghiên gật đầu, cô nói: “Đúng vậy, bà ấy là vợ cũ của ba em, là mẹ ruột của em.”

“Vậy tại sao em không nói anh sớm?” Thẩm Duệ chợt nhận ra, chẳng trách anh vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Tống Hân Nghiên nhìn Đổng Nghi Tuyền có chút kỳ lạ, thì ra bọn họ chính là mẹ con. Nếu là như vậy, vì sao ngay từ đầu dì Tuyền không nhận ra cô?

“Em cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng nên không nói ra, hơn nữa mối quan hệ lúc đó của chúng ta cũng không nói được chuyện này.” Tống Hân Nghiên chột dạ cúi đầu xuống.

Thẩm Duệ nhíu mày không vui: “Chỉ cần là chuyện của em, đối với anh mà nói tất cả đều rất quan trọng, về sau không được giấu anh chuyện gì nữa, biết chưa?”

“Ưm.” Tống Hân Nghiên gật đầu, trong lòng lại vui vẻ nở hoa như một kẻ si tình.

Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, cảm thấy có chút kỳ lạ, anh nói: “Nếu em chính là con gái của dì Tuyền, sao anh vẫn không nhìn ra, hình như dáng vẻ của hai người không giống nhau lắm.”

Tống Hân Nghiên sờ mặt, cô nói: “Không giống sao? Bà ấy cũng nói em không giống bà ấy.”

“Ừm, cũng không giống ba em lắm.” Đôi mắt phượng như chim ưng của Thẩm Duệ lẳng lặng đánh giá cô, cô và bọn họ có cùng quan hệ huyết thống, tại sao lại không giống nhau chứ? Đặc biệt là đôi mắt thu bắt hồn vía này, hoàn toàn không giống Tống Chấn Nghiệp với Đổng Nghi Tuyền, ngược lại có hơi chút giống với đôi mắt của anh.

Tất cả chúng đều là mắt phượng!

Theo lý thuyết nếu hai vợ chồng sinh ra con thì con gái giống ba còn con trai giống mẹ, nhưng Tống Chấn Nghiệp là mắt nhỏ, Đổng Nghi Tuyền là mắt to, cả hai người kết hợp lại thì như thế nào cũng không thể sinh ra một đứa bé gái có mắt phượng được, điều này ngược lại có chút kỳ lạ.

“Nếu anh nói như vậy thì có lẽ em giống bà ngoại em.” Tống Hân Nghiên không suy nghĩ nhiều, chuyện diện mạo này cũng không thể nói chính xác, có vợ chồng sinh con giống chú, không giống nhưng không có nghĩa là bọn họ không có quan hệ huyết thống.

“Cũng đúng.” Thẩm Duệ cũng không rối rắm vấn đề này nữa, anh nói: “Em chính là con gái của dì Tuyền, chẳng trách em có thiên phú rất cao trong thiết kế, xem ra là di truyền.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Thật ra em không có thiên phú trong thiết kế, em lấy bà ấy làm mục tiêu, sau đó không ngừng học hỏi không ngừng tiến bộ, kỳ thật em thích nhất là vẽ phong cảnh, giáo viên vẽ tranh của em nói, nếu em phát triển về phương diện này, nhất định sẽ rộng mở hơn trên con đường thiết kế.”

Thẩm Duệ gật đầu, anh nói: “Cho nên vừa rồi em buồn bã như vậy, là do dì ấy không nhận ra em ngay từ đầu sao?”

“Ừm, bà ấy không những không nhận ra em, thậm chí còn tính kế em.” Tống Hân Nghiên tâm trạng sa sút, bị mẹ ruột của mình tính kế, chắc hẳn cô chính là người bi thảm nhất trên đời này.

“Cũng có lẽ là do chia tay quá nhiều năm, bà ấy không nhận ra em là chuyện bình thường, đừng vì vậy mà cảm thấy buồn.” Thẩm Duệ an ủi cô, anh nghĩ, nếu em Năm đứng ở trước mặt anh, cũng có khả năng cao anh không nhận ra cô ấy.

Bởi vì dáng vẻ lúc còn bé và lớn lên khác nhau một trời một vực, cho nên cô không cần vì thế mà đau khổ.

Tống Hân Nghiên cúi đầu nhìn tay mình, cô nói: “Em không phải vì bà ấy không nhận ra em mới buồn bã, mà là sau khi bà ấy về nước đều không đi tìm em, đối với bà ấy mà nói, em và bà ngoại đều là những người có cũng được mà không có cũng được.”

“Nghiên Nghiên, mọi chuyện đã qua, cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, nếu như em không muốn nhận dì ấy, cũng đừng miễn cưỡng chính mình, anh chỉ muốn em vui vẻ, em biết không?” Thẩm Duệ đưa tay qua mặt bàn, cầm tay cô, nhẹ nhàng an ủi nói.

“Ừm, em sẽ không miễn cưỡng chính mình nữa.” Tống Hân Nghiên lấy lại nụ cười, bên cạnh cô đã có một Thẩm Duệ tốt như vậy, cho dù mọi người trong thiên hạ đều không cần cô, cô vẫn còn có anh, cho nên cô vẫn luôn cảm thấy thỏa mãn.

“Ăn cơm đi.”

……

Văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Khải Hồng.

Đường Diệp Thần ngồi trên ghế da màu đen, anh ta nhìn báo cáo trên máy tính về Thẩm thị, còn có cổ phiếu phiêu hồng của tập đoàn Khải Hồng và phiêu lục của Thẩm thị, nỗi phiền muộn trong lòng anh ta liền biến đi: “Thẩm Duệ, đây chỉ là khởi đầu, tôi sẽ dùng mọi cách để có thể lấy lại Thẩm thị, lấy lại tất cả thuộc về tôi.”

Cửa văn phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, anh ta thấy Đường Khải Hồng bước vào vội vàng đứng lên nói: “Ba.”

Đường Khải Hồng đi tới bên cạnh anh ta, bỗng nhiên tát vào mặt anh ta, ánh mắt ông ấy sắc bén trừng mắt nhìn anh ta: “Diệp Thần, con có biết con vừa làm ra chuyện tốt gì không? Trước khi con làm những việc này, con đã đến thông báo trước với ba chưa?”

Đường Diệp Thần che mặt, kinh ngạc nhìn Đường Khải Hồng, anh ta nói: “Ba, con làm như vậy không sai, chúng ta vẫn luôn bị Thẩm thị đè đầu cưỡi cổ, hiện tại rốt cuộc cũng có thể mặt mày hớn hở, ba không những khen con ngược lại còn đánh con, ba quá đáng rồi.”

Đường Khải Hồng trừng mắt nhìn anh ta: “Ngày hôm qua Thẩm thị vừa vạch trần vụ bê bối, hôm nay con liền bỏ đá xuống giếng, con gây ra động tĩnh lớn như vậy, ông nội con sẽ nghĩ như thế nào đây?

“Con mặc kệ ông ấy nghĩ như thế nào? Nếu ông nội thật sự quan tâm đến chúng ta, sẽ không để cho chúng ta ủy khuất đến như vậy.” Đường Diệp Thần phẫn nộ nói: “Thẩm thị vốn là của chúng ta, chú Tư cướp đi từ trong tay chúng ta, ông nội không nói một tiếng, hiện tại con muốn dùng tất cả những gì mình có để đoạt lại.”

“Bộ con nghĩ ba không biết trong lòng con đang suy nghĩ cái gì sao, Diệp Thần, hiện tại thời cơ chưa tới, ba không cho phép con làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến lợi ích của Thẩm thị, có nghe thấy không?” Đường Khải Hồng quát lớn.

“Tại sao?”

“Đừng hỏi tại sao, con hãy làm như những gì ba nói.” Đường Khải Hồng nói xong, phất tay áo rời đi. Ông ấy vừa đi tới cửa, cửa liền từ bên ngoài đẩy ra, người nọ thiếu chút nữa đụng vào trong ngực ông ấy, nhìn thấy là Đường Khải Hồng, anh ấy vội vàng đứng vững, kính cẩn nói: “Chủ tịch Đường.”

Đường Khải Hồng nhíu mày, khẽ mắng: “Vào phòng làm việc của cấp trên, cậu không biết gõ cửa sao? Chút quy tắc nơi làm việc này cũng không hiểu, công ty giữ cậu lại làm gì?”

Vẻ mặt thư ký hoảng hốt, vội vàng nói: “Chủ tịch Đường, tôi biết sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa.”

Đường Khải Hồng nhìn anh ấy một cái, xoay người đi ra ngoài.

Thư ký vỗ vỗ trái tim đang đập mạnh rồi lại bước nhanh đến trước mặt Đường Diệp Thần, đưa phong thư trong tay qua: “Tổng giám đốc Đường, đây là thư đến từ thành phố C, xin ngài xem qua.”

Đường Diệp Thần hai má nóng bỏng đau đớn, anh ta đoạt lấy lá thư, phất phất tay, ý bảo thư ký đi ra ngoài. Thư ký thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Đường Diệp Thần ngồi xuống, anh ta mở phong bì ra, lấy ra một xấp ảnh, bức ảnh đầu tiên là Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên bước vào phòng khách sạn. Dường như có một cái gai mắc vào cổ họng, đến cả thở cũng trở nên đau đớn

Anh ta tiếp tục lật xuống, bức ảnh tiếp theo là ở chợ đêm, người đến người đi, Tống Hân Nghiên ngửa đầu hôn lên cằm Thẩm Duệ, trong lòng anh ta giống như bị người ta ném một ngọn lửa, đốt cháy đến tận xương tủy.

Càng lật càng khiến cho ngọn lửa trong lòng anh ta bùng cháy mạnh mẽ. Sau khi lật xem mấy tấm ảnh, cả người anh ta u ám đến đáng sợ, anh ta quét toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, sau khi phát ra một tiếng va chạm lớn, trong phòng làm việc lại khôi phục sự yên tĩnh.

Đường Diệp Thần đứng trong một căn phòng đầy mớ hỗn độn, hai tay anh ta chống trên mép bàn, thở hổn hển. Vì sao, vì sao cô lại ở cùng một chỗ với Thẩm Duệ? Anh ta có thể cho bất cứ thứ gì mà người đàn ông đó có thể cho cô. Thứ mà người đàn ông đó không thể cho cô thì anh ta cũng có thể cho, tại sao cô lại chọn Thẩm Duệ?

Đường Diệp Thần ghen tị đến phát điên, anh ta ấn vào đường dây nội bộ, lạnh lùng dặn dò: “Lập tức đặt vé máy bay đến thành phố C sớm nhất cho tôi.”

Thư ký nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc Đường, buổi chiều có hội nghị ngài không thể vắng mặt, có thể đợi sau khi kết thúc hội nghị được không?”

“Tôi nói lập tức đặt vé máy bay đến thành phố C sớm nhất cho tôi, nói nhảm thêm một câu nữa thì liệu hồn mà đến phòng nhân sự nghỉ việc.” Đường Diệp Thần cúp máy đường dây nội bộ, tức giận đá một cước qua, màn hình máy tính bị anh ta đá bay, hoàn toàn lìa đời.

……

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Duệ trực tiếp dẫn Tống Hân Nghiên về chi nhánh. Anh còn có rất nhiều việc phải xử lý nhưng cũng không yên tâm khi để cô một mình ở trong khách sạn nên liền dứt khoát mang cô theo bên người.

Tống Hân Nghiên cùng anh vào phòng làm việc, cô nhỏ giọng nói: “Thẩm Duệ, anh mang em tới đây, lỡ bị người ta nói xấu thì sao?”

Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô chằm chằm: “Ai dám nói nhảm nhí gì chứ? Nam nữ chúng ta chưa lập gia đình, không muốn người ta yêu đương sao?”

Hai má Tống Hân Nghiên đỏ lên: “Hình như là như vậy, nhưng lỡ bị ba anh biết…”

“Không cần phải lo, hơn nữa, ông ta biết thì sao? Ông ta tự tay đưa anh lên giường em, ông ta có thể đổ lỗi cho chúng ta không?” Thẩm Duệ đứng trước mặt cô, bờ môi mỏng dán vào bên tai cô nói: “Đêm đó nếu ông ta không chuốc thuốc anh, có lẽ anh còn có thể kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, cho nên ông ta chính là bà mối của chúng ta.”

“……” Hai má Tống Hân Nghiên ửng đỏ cả lên, cô vội vàng lui về phía sau, vành tai vẫn còn lưu lại hơi thở nóng bỏng của anh, cô xoa xoa lỗ tai, đẩy lồng ngực anh, nói: “Mau đi làm đi, thiệt là không đứng đắn mà.”

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên môi nhợt nhạt: “Nếu nhìn thấy em mà anh vẫn đứng đắn, vậy anh không phải là đàn ông nữa.”

“……” Tống Hân Nghiên không thèm để ý tới anh, xoay người đi đến bên sô pha ngồi xuống. Cô lấy máy tính ra khỏi túi xách, bắt đầu thiết kế bản thiết kế trang trí của công viên số 10.

Thẩm Duệ đi tới bàn làm việc ngồi xuống, nhìn vẻ mặt cô chuyên chú làm việc, đáy mắt anh càng lộ ra ý cười. Trong phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Nghiêm Thành đi vào. Nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngồi trên sô pha, anh ta gật đầu với cô, Tống Hân Nghiên đáp lại anh ta bằng nụ cười.

Thẩm Duệ thấy thế liền cảm thấy không thoải mái trong lòng, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Thành, Nghiêm Thành vội vàng đi qua, bắt đầu báo cáo hành trình buổi chiều, cùng với tiến độ xử lý bên quan hệ công chúng.

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã tìm ra danh tính của kẻ gây rối ném trứng thối vào anh ở sân bay ngày hôm qua, một năm trước, bọn họ quả thật đã mua căn phòng tinh phẩm do Thẩm thị đưa ra, nhưng con gái của bọn họ không phải qua đời vì bệnh bạch cầu, mà là viêm phổi dẫn đến sốt cao không hạ, co giật mà chết.” Nghiêm Thành báo cáo.

Thẩm Duệ híp đôi mắt phượng, thấy Tống Hân Nghiên nhìn về phía anh, anh khẽ nháy mắt với cô, sau đó nghiêm trang nói: “Lấy được báo cáo tử vong của đối phương chưa?”

Tống Hân Nghiên hiểu được anh đang ám chỉ điều gì, trong lòng cô liền quay cuồng, vội vàng cúi đầu xuống, chợt nghe Nghiêm Thành nói: “Lấy được rồi, tôi đã giao cho cơ quan chức năng giám định thật giả, nhưng bọn họ cứ một mực khẳng định là do mua nhà của chúng ta nên mới như vậy. ”

“Bọn họ đơn giản là muốn thừa dịp hỗn loạn để kiếm chút tiền, chờ báo cáo tử vong được đưa ra, bọn họ sẽ tự động biến mất, không cần để ý tới. Nhân tiện, chuyện tôi kêu anh điều tra thế nào rồi?” Ngày hôm qua trong cơn tức giận, Thẩm Duệ nhất thời không thể bình tĩnh lại. Chuyện hôm nay của tập đoàn Khải Hồng nói cho anh biết một đạo lý, hiện tại Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong là người trên cùng một con thuyền, thuyền bị lật, bọn họ đều không gặp được chỗ tốt, ngược lại làm cho ngư ông đắc lợi.

Chương 207: Hãy để em bảo vệ anh (4)

“Tôi đã sai người điều tra ông Trịnh, ông ấy có quan hệ hợp tác lâu dài với Nghiệp Chi Phong, Chủ tịch Đổng rất tín nhiệm ông ấy, rất nhiều người nói ông ấy là con người thật thà, nhưng gần đây bỗng nhiên dính vào cờ bạc, nợ rất nhiều khoản vay nặng lãi, gần đây bọn cho vay nặng lãi đòi nợ rất chặt, ông ấy liền đem công quỹ mà Nghiệp Chi phong đưa cho ông ấy để đi trả nợ, bởi vậy việc xoay vốn trở nên khó khăn, cho nên ông ấy mới dùng vật liệu kém chất lượng thay thế vật liệu tốt. Sau khi vụ bê bối được đưa ra ánh sáng, ông ấy đã trốn với tiền của mình. ”

“Tìm được người chưa?” Thẩm Duệ hỏi.

“Vẫn chưa, Nghiệp Chi Phong bên kia cũng đang tìm ông ấy, nhưng không ai biết ông ấy đang trốn ở nơi nào.”

“Phái người tìm, cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm thấy người cho tôi.” Thẩm Duệ lạnh lùng nói, vụ bê bối formaldehyde của Thẩm thị cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, anh hoài nghi có người đã sớm bày mưu tính kế. Chỉ khi tìm được lão Trịnh, anh mới có thể tìm hiểu nguồn gốc, bắt ra kẻ đứng đằng sau.

“Vâng, tôi sẽ bảo mọi người tiếp tục tìm, bất luận kẻ nào có liên quan đến lão Trịnh đều không tha.” Nghiêm Thành nói.

Thẩm Duệ phất phất tay, nói: “Đi ra ngoài đi.”

Nghiêm Thành cầm tài liệu đi ra ngoài, Tống Hân Nghiên thấy Thẩm Duệ ấn huyệt thái dương, cô đứng dậy đi tới, thay ngón tay anh ấn nhẹ vào huyệt thái dương của anh, Thẩm Duệ thoải mái thở dài: “Thật thoải mái.”

Tống Hân Nghiên biết, vụ việc lần này nếu không được xử lý thích đáng, Thẩm thị chỉ sợ rất khó vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, cô nói: “Thẩm Duệ, em cảm thấy lão Trịnh này rất khả nghi, mọi người bên cạnh ông ấy đều nói con người ông ấy thật thà, lại đột nhiên dính líu cờ bạc, tại sao em cứ cảm thấy giống như là có người cố ý để Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong tìm ra, để cho các anh tự chui đầu vào rọ.”

Thẩm Duệ nhắm mắt lại, những điều mà cô nói anh cũng đã từng nghĩ đến, anh muốn nghe ý kiến của cô: “Tiếp tục nói.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 238"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

bìa truyện nhayho.com (7)
Tháng Ngày Giành Ảnh Đế Với Thái Tử
Tháng 5 25, 2022
tinh-yeu-khong-the-dat-duoc
Tình Yêu Không Thể Đạt Được
Tháng 10 24, 2021
Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Full)
Tháng 10 29, 2021
Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo
Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo
Tháng 1 31, 2023
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com