NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Anh từng là duy nhất - Chương 269

  1. Home
  2. Anh từng là duy nhất
  3. Chương 269
Prev
Next

Liên Thanh Vũ khó hiểu nhìn anh: “Thẩm Duệ, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, tại sao em nghe không hiểu gì hết?”

“Chuyện ngày hôm qua, bất luận ai đúng ai sai, anh không muốn truy cứu nữa, Hân Nghiên là người phụ nữ anh yêu, anh hy vọng lần sau sẽ không xảy ra hiểu lầm như vậy nữa, em hiểu không?” Những lời này của Thẩm Duệ coi như rất ôn hoà, đối với Liên Thanh Vũ, anh luôn cảm thấy áy náy, anh không muốn buông lời cay nghiệt, nhưng không hy vọng hiểu lầm tiếp tục xảy ra, làm tổn thương tình cảm giữa anh và Hân Nghiên.

Liên Thanh Vũ cau mày: “Thẩm Duệ, em không hiểu, em cũng không biết anh đang nói gì.”

“Sáng hôm qua Hân Nghiên đến gặp anh, cô ấy nói cô ấy thấy em mặc váy ngủ của cô ấy để lại và đi ra từ phòng anh, anh không quan tâm tại sao em lại làm vậy, anh chỉ hy vọng sẽ không có lần sau.” Thẩm Duệ vốn đã kiêng kỵ cho thể diện của cô ta, không nói rõ ràng, nhưng cô ta vẫn giả vờ ngốc nghếch, anh không thể không nói rõ.

Liên Thanh Vũ cúi đầu, qua vài giây, nước mắt cô ta lần lượt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay, cô ta dường như ý thức được mình đang khóc, cô ta chật vật giơ tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, cô ta nói: “Thẩm Duệ, xin lỗi, em thật sự không biết sẽ làm cho anh và cô Tống hiểu lầm, lúc cô ấy đến, em thực sự đi ra từ phòng anh. Bởi vì tối hôm trước em đã gặp ác mộng, em mơ thấy Jason lại tới tìm em, em sợ hãi nên chạy vào phòng của anh để trốn, em sợ anh hiểu lầm nên ngồi ở cửa cả đêm, nhưng em không có mặc váy ngủ của cô ấy. Lúc cô ấy đến, em cũng giải thích với cô ấy là đêm qua chúng ta không hề làm gì cả, nhưng cô ấy không tin mà xoay người rời đi. Sau đó, anh thức dậy, em sợ anh tức giận đuổi em đi, cho nên em không dám nói cho anh biết là cô Tống đã tới.”

Nghe cô ta nhắc tới Jason, trong lòng Thẩm Duệ rất áy náy, nếu không phải vì anh, Liên Thanh Vũ cũng sẽ không mắc chứng bệnh phán đoán lung tung. Cô ta nói liên tiếp hai chữ “sợ”, đều tràn đầy bất an và cẩn thận từng li từng tí, anh khẽ thở dài, nói: “Thanh Vũ, trong biệt thự có vệ sĩ, em không cần phải sợ.”

Liên Thanh Vũ lau nước mắt: “Cho dù trong biệt thự có nhiều vệ sĩ hơn nữa, cũng không khiến em thấy yên tâm như lúc ở bên cạnh anh. Thẩm Duệ, em nhớ kỹ rồi, sau này em sẽ không bao giờ tùy tiện vào phòng anh nữa, anh đừng đuổi em đi, em sẽ rất ngoan ngoãn.”

Thẩm Duệ đứng dậy, rút mấy tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô ta, anh không đành lòng trách móc cô ta nữa, anh nói: “Chuyện này anh đã giải thích rõ ràng với Hân Nghiên rồi, em cũng đừng buồn nữa, trời cũng đã tối rồi, em đi lên ngủ đi.”

Liên Thanh Vũ nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, hốc mắt cô ta đỏ ửng nhìn anh, cẩn thận nói: “Cô Tống thật sự không trách anh sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã giảng hoà rồi.” Thẩm Duệ không nghi ngờ gì, anh khẽ gật đầu.

Liên Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Thật là may mắn, Thẩm Duệ, anh cũng biết em là người mong anh được hạnh phúc hơn bất cứ ai. Nếu cô Tống để ý đến sự hiện diện của em, em sẽ rời đi mà không do dự.”

Thẩm Duệ vỗ nhẹ vào vai cô ta, anh nói: “Không sao đâu, em cứ yên tâm sống ở đây, đi nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Liên Thanh Vũ cười rạng rỡ giống như thật sự yên tâm. Cô ta quay lại và đi lên tầng, vào phòng, mặt nạ đạo đức giả của cô ta không thể chịu đựng được nữa, cô ta nắm lấy gối trên giường và ném ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Tống Hân Nghiên!”

Thẩm Duệ nhìn theo bóng dáng Liên Thanh Vũ biến mất ở hành lang, anh ngồi ở dưới tầng, dì Lan dâng trà cho anh, anh nói: “Dì Lan, chuyện sáng nay dì biết được bao nhiêu?”

Dì Lan nhìn về phía tầng hai, bà ấy rũ mắt xuống, nói: “Lúc cô Tống đến là tôi đi mở cửa, sau khi quay lại tôi lập tức vào phòng bếp, không biết trên lầu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô Tống vội vàng rời đi.”

“Tôi biết rồi, đi xuống đi.” Thẩm Duệ xoa huyệt thái dương, anh đứng dậy đi lên lầu, đi vào phòng thay đồ, anh kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy chiếc váy ngủ gợi cảm kia yên lặng nằm trong ngăn kéo, anh cầm lấy váy ngủ, lông mày không khỏi nhíu chặt, rốt cuộc là ai nói dối?

Anh vẫn chưa nghĩ ra một lý do, điện thoại di động của anh đổ chuông, anh lấy điện thoại ra, điện thoại di động nhấp nháy ba chữ “Lão đại Bạc”, anh kết nối, chế nhạo nói: “Lão đại, giờ này cậu không bận tạo người à, sao có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế?”

Giọng nói sạch sẽ của Bạc Mộ Niên xuyên qua sóng điện truyền đến: “Tiểu Tứ, vừa rồi có một tổng biên tập hội báo chí quen biết gọi điện thoại cho tôi, Tống Hân Nghiên nhà cậu xảy ra chuyện rồi, ngày mai có nhiều tiêu đề báo chí sẽ nổ tung ảnh giường chiếu của cô ấy.”

Chương 257: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (1)

Thẩm Duệ mím chặt môi, giữa đôi lông mày lộ một vẻ tàn ác, là kẻ nào dám động đến người của anh? Giọng nói của anh vô cùng căng thẳng: “Cảnh giường chiếu gì?”

“Tôi đã gửi email cho cậu rồi, cậu xem qua đi.” Bạc Mộ Niên nói xong thì cúp điện thoại.

Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động. Bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ, đẩy cửa bước vào trong phòng làm việc. Anh mở máy tính ra, mặc dù chỉ đợi khoảng mười giây cho máy tính khởi động, nhưng anh lại cảm thấy thời gian dài dằng dặc. Nhịp điệu khẽ vang lên, Thẩm Duệ cầm con chuột, nhanh chóng mở ra email ra.

Có một email chưa được đọc vẫn đang nằm lẳng lặng trong hòm thư, Thẩm Duệ chần chừ trong giây lát, ngón tay thon dài đưa xuống mở tap, xuất hiện trên máy tính là một vài tấm hình, ánh sáng rất tốt, có thể lờ mờ nhìn ra được người con gái nhỏ nhắn đang nằm trên giường là Tống Hân Nghiên.

Một người đàn ông nào đó đang đè lên người cô, đưa lưng về phía ống kính, không nhìn rõ hình dạng thế nào. Bạc Mộ Niên nói không sai, đây chính là cảnh giườn chiếu. Đôi mắt hình phượng của anh híp lại thành một đường thẳng, xem kĩ từng tấm hình.

Có một tấm hình, vẻ mặt của Hân Nghiên trông rất thống khổ, ở mấy tấm sau, ánh mắt của cô chuyển từ đau đớn thành mê ly, mà người đàn ông trên người cô từ đầu đến cuối chỉ thấy bóng lưng, xung quanh là màu vàng của những bức tường khách sạn, hòa với màu trắng của khăn trải giường.

Càng xem anh càng sợ hãi, như bị dội một thao nước lạnh xuống đầu, khiến anh lạnh thấu tim. Đây là hình ảnh năm năm trước ở khách sạn Khắc Tiệp, lúc anh chiếm đoạt cô thì bị người khác quay lén!

Lúc đó ý thức của anh không rõ ràng, cả người bị mê hoặc, giống như một con dã thú bị xổng chuồng vậy, chỉ muốn phát tiết lên cơ thể người phụ nữ trước mặt. Đó là lần đầu tiên anh bị mất khống chế, sau đó thì bị Tống Hân Nghiên đá một cái. Cơn đau buốt đã kéo anh trở về từ ranh giới của tội lỗi.

Anh biết rõ lúc đó ở trong khách sạn không có nhiều người lắm. Là ai đã chụp những bức ảnh này, mà người này tung ra ảnh giường chiếu của hai người bọn họ nhằm mục đích gì?

Thẩm Duệ không kịp suy nghĩ, anh cầm điện thoại di động lên, ngón tay run rẩy nhấn gọi một dãy số, anh nói bằng một giọng sắc bén: “Nghiêm Thành. Gọi ngay cho tổng biên tập của tờ báo và tạp chí, tôi muốn gặp họ. Nhớ kỹ, không được bỏ qua bất kì ai dù chỉ là một nhà báo nhỏ. Ngoài ra, hãy lấy báo in thử của họ.”

Sau khi những bức ảnh giường chiếu này bị lộ, anh không thể tưởng tượng được nó sẽ ảnh hưởng đến Hân Nghiên đến mức nào và sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người như thế nào. Anh chỉ biết rằng mình phải ngăn cản, không thể để những bức ảnh này bị đưa ra ánh sáng.

Sau khi cúp điện thoại, anh xoa xoa mi tâm, anh vẫn cho là có thể đợi, đợi đến khi tình cảm của họ ổn định lại một chút, họ sẽ có thể chống lại chân tướng sự thật mang đến sự chia cách. Nhưng hiện thực hoàn toàn không cho anh đợi, chỉ cần nghĩ đến việc cô biết rõ người đàn ông đã cưỡng bức cô ngày hôm ấy chính là anh, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ rời khỏi anh, anh đã rối tung lên.

Không được, anh nhất định phải ngăn chặn chuyện này!

Anh tắt máy tính, đứng lên, cầm chìa khóa trên bàn, bước ra khỏi phòng và đi xuống dưới lầu.

Lúc bọn họ đến công ty, tổng biên tập tờ báo và tạp chí đã đợi sẵn, sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành không nên coi thường, dưới tình hình chung, không ai dám lén lút tiết lộ bất cứ tin tức riêng tư gì về anh, tin tức mới đây, bên kia vẫn sử dụng các phương tiện truyền thông chính thống ở Thành phố C để tấn công anh.

Cho nên họ rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ thư ký Nghiêm, bởi vì tin tức ngày mai không liên quan gì đến Thẩm Duệ. Không phải, cũng không thể nói không có bất kỳ mối liên quan nào, dù sao Tống Hân Nghiên cũng từng là cháu dâu trước của anh, cho dù cô đã ly hôn với Đường Diệp Thần, nhưng việc lộ ảnh không đứng đắn vẫn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài của Đường Diệp Thần.

Mọi người đều e ngại, có người đã trả giá đắt để bọn họ phơi bày những bức ảnh này, vừa lúc tờ báo chuẩn bị in thì Thẩm Duệ nhận được tin tức, tốc độ thực sự đáng kinh ngạc.

Thẩm Duệ bước vào công ty, Nghiêm Thành vội vã chạy ra nghênh đón, đưa mấy tờ báo cho anh, Thẩm Duệ thấy tờ báo nào cũng đưa tin về cảnh giường chiếu của anh và Tống Hân Nghiên ở trang bìa thì bỗng cảm thấy nóng như lửa đốt nơi cổ họng, khiến anh lo lắng sốt ruột đến đứng ngồi không yên.

Anh nắm chặt tờ báo, Nghiêm Thành vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận như điên của anh. Theo lý thuyết mà nói thì cô Tống cũng không phải là một người nổi tiếng hay một đại minh tinh gì cả, cho dù bị người khác tung ra cảnh giường chiếu cũng không gây ảnh hưởng quá nhiều, bởi nó không có giá trị cao, không mang lại lợi ích gì cho toà soạn báo.

Nhưng lần này cảnh giường chiếu của cô lại bị đưa lên trang đầu, trực giác anh ta mách bảo rằng là bởi vì nó có liên quan đến Thẩm Duệ và cô. Đối phương hoặc là muốn đưa mối quan hệ của bọn họ ra ánh sáng, hoặc là muốn hướng mũi nhọn dư luận về phía cô Tống, làm dao động tấm lòng của Tổng giám đốc Thẩm.

Nếu mọi chuyện đúng như những gì anh ta đang nghĩ, nếu đối phương muốn dao động lòng Tổng giám đốc Thẩm, kẻ đó muốn được gì từ Tổng giám đốc Thẩm chứ? Anh ta không khỏi nhớ tới vụ bê bối formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn của dự án thành phố C, mặc dù Tổng giám đốc Thẩm đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện, cũng mất gần một tỉ đô la.

Nghiêm Thành đẩy cửa phòng họp ra, Thẩm Duệ bước vào trong, anh đập tờ báo lên bàn hội nghị, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn từng vị tổng biên tập, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhẹ nhàng mở đầu: “Ai đó hãy nói cho tôi biết, tin tức ở trang bìa kia là sao?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng phần nào đoán được Thẩm Duệ đang chất vấn chuyện gì, bỗng một người trong số đó đứng lên nói: “Tổng giám đốc Thẩm à, tất cả chúng ta đều biết, cô Tống là cháu dâu cũ của ngài, bài báo lần này cũng đã cân nhắc về mặt mũi của nhà họ Thẩm, nhưng nói cho cùng, bây giờ cô Tống không liên quan gì đến gia đình nhà họ Thẩm, vì lợi ích của việc bán báo, chúng tôi mạnh dạn muốn thử một lần.”

Thẩm Duệ liếc người đó, ánh nhìn mang theo cảm giác áp bức, khiến người khác cảm thấy lo sợ, anh cong môi, cười lạnh nói: “Vì lượng tiêu thụ báo ư, các người lại nhẫn tâm phá hủy tương lai của một cô gái hay sao? Cô ấy không phải minh tinh cũng không phải người nổi tiếng, các người muốn lấy cái gì để nâng cao doanh thu?”

“Vậy…” Tổng biên tập báo vô cùng chật vật, không thể nói rằng ai đó đã trả tiền cho những tờ báo giật tít với giá cao chỉ để làm lộ những bức ảnh này.

Thẩm Duệ đứng thẳng người, trong giọng nói lộ ra vẻ tức giận: “Tôi mặc kệ các người muốn làm cái gì, hãy gỡ các bài báo trên trang bìa xuống, nếu không tôi sẽ khiến tất cả các ông chủ tờ báo và tạp chí của các người đổi chủ trước 12 giờ tối nay.”

Mọi người nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt thì trở nên khiếp sợ, có người đứng lên, nói: “Tổng giám đốc Thẩm à, cô Tống và nhà họ Thẩm đã không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, tại sao ngài lại muốn che chở cô ấy như thế? Chẳng lẽ đúng như những gì người khác nói, người đàn ông trong bức ảnh là ngài sao?”

Thẩm Duệ căng thẳng nhìn về phía người tổng biên tập kia, ánh mắt đầy sự tức giận, anh khẽ cười, nói: “Tổng biên tập Cát à, đã có ai từng nói với ông là lòng hiếu kì sẽ hại chết một con mèo hay không?”

“Tổng giám đốc Thẩm, kế hoạch đăng báo của chúng tôi đều đã sắp xếp xong, phía dưới cũng đã bắt đầu in ấn rồi, bây giờ ngài bảo chúng tôi gỡ tiêu đề xuống, e là không kịp rồi.” Tổng biên tập báo chí khéo léo từ chối, tin tức này có thể làm cho Thẩm Duệ để ý như vậy thì chắc chắn sẽ có giá trị tin tức của nó. Mọi người nghe vậy thì liên tục phụ họa.

Chương 258: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (2)

Hai tay Thẩm Duệ chống thắt lưng, anh lạnh lùng nói: “Theo tôi được biết, mỗi tòa soạn đều có tin tức dự phòng để ứng phó với sự kiện bất ngờ tránh cho ngày hôm sau chuyên mục báo bị trống, bây giờ ông uy hiếp là tôi không hiểu à?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 269"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Viên Kim Cương Của Từ Tổng
Viên Kim Cương Của Từ Tổng
Tháng 5 2, 2022
Tổng Tài Daddy Cực Ngầu
Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu
Tháng 12 23, 2021
Ta Ở Lãnh Cung Trồng Trọt
Ta Ở Lãnh Cung Trồng Trọt
Tháng 6 8, 2022
Cực Phẩm Đại Thiếu
Cực Phẩm Đại Thiếu (Lâm Thiên)
Tháng 1 31, 2023
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com