Chiến Thần Hắc Ám - Chương 143
“Tôi đã xem tin tức, mấy ngày trước có sự kiện ngày mười sáu tháng ba, cùng với sự phá sản của Công ty dược phẩm Hồng Thiên.”
Diệp Tư Truy vẫn đang cười, chỉ là trong nụ cười còn kèm theo sự thương hại và châm biếm.
“Tôi đã nói rồi, tôi mới là con của ba, chỉ có tôi mới có thể giúp ba đạt được những gì mà ba muốn, thế nhưng ba lại chọn Dạ Nguyệt, nó vẫn còn nhỏ.”
“Anh im đi!”
Diệp Thường Phong như bị kích động, trợn tròn hai mắt.
“Anh chỉ là một người điên thôi, cũng vì tránh né Thiều Gia Nguyệt mà anh trốn vào bệnh viện tâm thần sao?”
“Thiều Gia Nguyệt hả…”
Nhắc tới người phụ nữ này, hai mắt Diệp Tư Truy hiện lên sự say mê.
“Cô ấy đúng là một người phụ nữ kỳ lạ.”
“Nhưng đó không phải là cái cớ để ông đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.”
Đột nhiên, Diệp Tư Truy chuyển chủ đề, anh ta nhìn Diệp Thường Phong. “Đừng quên, tôi trở nên như vậy là do ai. Là ông, nếu ông không giết mẹ tôi đúng lúc bị tôi nhìn thấy, ông cũng không muốn tôi biến mất.”
“Tôi đã thấy rất rõ, ngày đó lúc ông giết mẹ, ông đã cười đúng không? Ông cũng rất thích thú, nhưng tôi đã phát hiện ra có một thứ còn thú vị hơn giết người. Đó là sưu tầm.”
“Cho đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm được ngón tay bị cắt đứt của mẹ tôi, bây giờ tôi có thể nói cho ông biết, nó ở chỗ của tôi.”
Diệp Tư Truy nói xong, Diệp Thường Phong trợn tròn mắt.
“Thì ra là mày, cái đồ điên này…”
“Chúng ta đều là người điên.”
Diệp Tư Truy mỉm cười nhìn ba của mình, đưa tay ra ôm Diệp Thường Phong vào lòng, khẽ vỗ vai ông ta.
“Cảm ơn ba, ba là một người ba tốt.”
Hành động nhẹ nhàng, chân thành tha thiết, nhìn giống như tình cảm ba con của họ rất tốt.
Ý thức của Diệp Thường Phong trở nên mờ nhạt, ông ta tựa đầu vào vai Diệp Tư Truy, hai mắt trợn to, con ngươi bắt đầu giãn ra.
Khóe miệng ông ta tràn ra một vệt máu tươi.
Ông ta đã chết.
Trong lúc ôm nhau, Diệp Tư Truy đã đeo găng tay, đồng thời nhét vào một con dao găm sắc bén vào tay Diệp Thường Phong, sau đó cầm tay đâm mạnh vào tim ông ta.
Xoay xoay xoay.
“Ba tốt của con, cái chết chính là cách tốt nhất để giải thoát cho ba.”
Nhìn Diệp Thường Phong chết không nhắm mắt, Diệp Tư Truy nói nhỏ.
“Sự hi sinh nào cũng có giá trị, nhà họ Thường chưa xong đâu, tôi sẽ trả thù Huỳnh Nhân thay ba, sau đó hưởng thụ với vợ của anh ta.”
Nói xong, anh ta biến mất trong màn đêm.
Không lâu sau đó, thi thể của Diệp Thường Phong được nhân viên y tế phát hiện ra trong lúc tuần tra.
Tiếng thét chói tai, phá vỡ khoảng không yên lặng.
Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng bước chân dồn dập.
Đến lúc cảnh sát đến thì thi thể của Diệp Thường Phong cũng đã lạnh ngắt.
Diệp Tư Truy mất tích.
Tin tức về cái chết của Diệp Thường Phong ở bệnh viện tâm thần ngày càng lan rộng.
Thiều Hải Hà gấp tờ báo lại, sắc mặt vô cùng gấp gáp. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy nguy hiểm.
Sau khi Công ty dược phẩm Hồng Thiên sụp đổ, Diệp Thường Phong bị đưa đến bệnh viện tâm thần, sau đó còn chết lúc nửa đêm.
Loại bỏ trường hợp tự sát, hung thủ…ngoại trừ Huỳnh Nhân ra, thì không còn ai có động cơ nữa.
Diệp Thường Phong đã chết, người kế tiếp, có khi nào là mình không?
“Anh Thiều, đây là thứ anh muốn.”
Lúc này, một người đàn ông không có gì đặc biệt bước vào phòng khách, đưa cho Thiều Hải Hà một phong bì được niêm phong.
“Tìm được rồi à?” Thiều Hải Hà sửng sốt một chút.
Người đàn ông gật đầu.
“Hãy tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi.”
“Tốt lắm.”
Thiều Hải Hà mừng rỡ, đưa cho người đàn ông một tờ chi phiếu.
Đây là tình báo mà anh ta đã thuê với một số tiền lớn, một người có chuyên môn có thể theo dõi nhất cử nhất động của Huỳnh Nhân.
Anh ta biết rõ, Huỳnh Nhân là một người vô dụng trong nhà họ Liễu, tại sao lại có thế lực lớn như vậy?
Thiều Hải Hà chưa kịp xé phong bì ra thì bên trong rơi xuống một tấm hình.
Trong hình là hình ảnh ba người, Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như đang ăn cơm với nhau ở một nhà hàng phong cách phương Tây.
Vừa nhìn thấy tấm ảnh, Thiều Hải Hà ngẩng người, tại sao họ lại ở cùng với nhau?
Tình báo nói.
“Nhìn cử chỉ và nét mặt của họ, có thể thấy họ là người yêu của nhau. Còn về Huỳnh Nhân, sở dĩ anh ta có thể mang đến nhiều phiền phức cho anh Thiều như vậy, sợ là sau lưng có người hỗ trợ.”
Cầm tấm ánh, gương mặt Thiều Hải Hà trở nên đáng sợ vô cùng.
“Thì ra đồ vô dụng đó đang vụng trộm.”
“Tốt lắm, Liễu Phi Tuyết, bên ngoài cao sang quyền quý, nhưng bên trong lại là con đàn bà lẳng lơ vụng trộm, đồ đê tiện!”
Thiều Hải Hà đã tham dự hôn lễ của Liễu Phi Tuyết, anh ta biết chồng cô là một nhân vật tầm cỡ. Nhưng bây giờ, cô lại ở cùng với tên vô dụng như Huỳnh Nhân, lại còn có quan hệ với nhau.
Thiều Hải Hà nở một nụ cười dữ tợn.
“Liễu Phi Tuyết, lần này tôi nắm được điểm yếu của cô rồi!”
“Chồng đi vắng thì lập tức đi vụng trộm, nếu đã ghê gớm như vậy, thì loại đàn ông nào cũng chịu sao?”
Việc đạp phá này thực sự ổn lại không uống phí thời gian, một kế hoạch đen tối từ từ hiện lên trong đầu anh ta.
“Cậu chủ, ông chủ cho mời.”
Lúc này, quản gia đi tới, nói với Thiều Hải Hà.
“Biết rồi.”
Thiều Hải Hà gật đầu một cái, để tình báo rời khỏi, sau đó đi vào phòng sách.
“Ba, nghe nói ba tìm con.”
Thiều Hải Hà nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha đọc báo, hỏi.
Người đàn ông đó ngoài năm mươi, nhưng vẫn còn rất trẻ, da thịt trên người vẫn còn săn chắc, không bị chùng xuống.
Lông mày kiếm, đôi mắt sáng, ánh mắt như dát vàng, liếc qua, nhìn rất có phong độ của người tri thức.
“Ba nghe hết mọi chuyện rồi.”
Thiều Văn Sơn nói.
“Vốn dĩ ba rất có hi vọng đối với con, nhưng bây giờ nhìn lại, con còn không bằng Thiều Gia Nguyệt.”
Nghe những lời nói này, mắt Thiều Hải Hà trợn tròn, ánh mắt hiện lên sự dữ tợn.
“Nhưng, cô ấy cũng chỉ là phụ nữ.”
Thiều Văn Sơn chuyển chủ đề, nhìn Thiều Hải Hà nói.
“Hơn nữa, trong cơ thể nó cũng không phải là dòng máu của nhà họ Thiều, cuối cùng thì cũng không phải là người của nhà họ Thiều.”
“Đúng!”
Nhắc đến chuyện này, Thiều Hải Hà hơi tức giận.
“Cô ấy cũng không phải là người của nhà họ Thiều, chẳng qua chỉ là bạn của ông nội gửi nuôi nhờ mà thôi, tại sao ông nội lại muốn đem cả nhà họ Thiều truyền lại cho cô ấy.”
“Ba nghĩ xem ông cụ có đồng ý không?”
Thiều Văn Sơn liếc nhìn Thiều Hải Hà một cái, sau đó thở dài.
“Đứa bé Gia Nguyệt đó, thông minh lanh lợi, đến cả người lớn như chúng ta cũng không thể sánh được.”
“Con bé biết rõ mình là người ngoại lai, chắc chắn sẽ không nhận được sự chào đón của nhà chúng ta, nên lúc lên sáu đã đổi họ, đổi thành họ “Thiều” để lấy lòng chúng ta.”
“Năm mười lăm tuổi xảy ra một vụ tai nạn xe hơi, đó là do con bé bày kế, để tránh tai mắt xung quanh, tỏ thái độ với nhà họ Thiều, con bé sẽ không tham gia bất kì bữa tiệc gia đình nào của nhà họ Thiều. Thử hỏi một người đến bản thân cũng dám giết, thì tham vọng lớn như thế nào?”
“Chúng ta chưa từng xem con bé là người nhà, con bé cũng đề phòng chúng ta. Ông cụ đã nhận ra chuyện này từ lâu rồi, tìm đủ mọi cách để đuổi con bé ra khỏi nhà họ Thiều, cách tốt nhất chính là để con bé lấy chồng, người đó phải là người của một dòng họ nhỏ, Huỳnh Nhân của nhà họ Liễu chính là thí sinh tốt nhất.”
“Con bé cũng biết được chuyện, đồng ý lấy chồng, nhưng với một điều kiện là nhà trai ở rể, chuyện này lại có lợi cho con bé.”
Nói đến đây, Thiều Văn Sơn thở dài.
Nếu Huỳnh Nhân ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì năm năm trước Huỳnh Nhân đã “gả” cho Thiều Gia Nguyệt rồi.
Mọi chuyện diễn ra sau đó, tất cả mọi người đều đã biết.
Thiều Gia Nguyệt đã lợi dụng Huỳnh Nhân để lấy bí mật thương mại của nhà họ Liễu. Huỳnh Nhân cũng biến mất trong đám cưới. Thiều Gia Nguyệt dứt khoát ra tay với nhà họ Liễu, lấy được phần lớn sản nghiệp của nhà họ Liễu, sau đó lớn mạnh.
Thiều Gia Nguyệt trở nên hùng mạnh, cuối cùng cũng lộ tham vọng lớn lao, cuối cùng cũng nắm giữ được nhà họ Thiều.
Thiều Văn Sơn thở dài, nhìn Thiều Hải Hà nói.
“Sự chênh lệch giữa con và Thiều Gia Nguyệt chính là kinh nghiệm của con. Đường đi rất thuận lợi, cộng thêm sự kiêu ngạo, vốn dĩ không thua kém gì, nhưng rất khó để đạt được đến cái tầm của Thiều Gia Nguyệt.”
Thiều Hải Hà ngơ ngác nhìn ba mình, biết được bí mật này, trong khoảnh khắc đó anh ta không biết phải nói gì.
“Chịu đựng thêm một chút nữa cũng tốt.”
Thiều Văn Sơn xúc động nhìn Thiều Hải Hà, nói.
“Là rồng hay sâu, đều phải dựa vào ý trời.”
“Ba, con sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Rời khỏi phòng sách, gương mặt Thiều Hải Hà vô cùng u ám.
Thua kém Thiều Gia Nguyệt về mọi mặt, thái độ trái ngược giữa “Người trước người sau” của Liễu Phi Tuyết khiến anh ta tức giận.
Anh ta nôn nóng muốn thực hiện kế hoạch ở trong đầu.
Lúc này, quản gia lại đi tới.
“Cậu chủ, có khách muốn gặp cậu.”
Thiều Hải Hà khẽ cau mày, hôm nay anh ta không có lịch gặp khách hàng.