Chiến Thần Hắc Ám - Chương 284
“Mẹ, mẹ cầm kéo làm gì vậy?”
Huỳnh Nhân ngay lập tức đứng dậy.
“Phi Tuyết, cẩn thận.”
Khi đang nói anh đã hành động.
Thấy sự việc bị bại lộ, Liên Thúy Na cũng mang vẻ mặt tàn nhẫn, cầm kéo vung thẳng về phía trước.
Liễu Phi Tuyết đứng gần nhất, tức khắc mở to mắt, bỗng nhiên một bóng người nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Liễu Phi Tuyết.
Liên Thúy Na chém vào khoảng không khí, lập tức hung hăng nhìn Huỳnh Nhân: “Huỳnh Nhân, lại là mày.”
“Bà vợ xấu xa, bà muốn làm gì?”
Liễu Nham nổi giận, sải bước về phía Liên Thúy Na.
Nhưng Liên Thúy Na lại cầm kéo hét vào mặt mọi người.
“Đừng tới đây.”
Liễu Nham đột nhiên dừng lại, vẻ mặt âm trầm như sắp vắt kiệt nước.
“Rốt cục bà muốn làm gì?”
Liễu Cảnh Nhiên cũng hét lên.
“Mẹ, dừng lại đi.”
“Mẹ ơi, con sợ.”
Tiểu Như sợ đến òa khóc lớn, ôm chặt lấy chân của Liễu Phi Tuyết.
“Tiểu Như đừng sợ, chúng ta không nhìn…”
Liễu Phi Tuyết cũng ôm Tiểu Như dậy, lạnh lùng nhìn Liên Thúy Na, che mắt Tiểu Như lại.
“Mau đưa Tiểu Như vào phòng tránh đi.” Liễu Nham nói với Liễu Phi Tuyết.
“Cảm ơn.”
Liễu Phi Tuyết ôm Tiểu Như định đi vào phòng khác, nhưng Liên Thúy Na lại hét lên.
“Ai cũng có thể rời khỏi đây, nhưng nó và Huỳnh Nhân không được đi.”
Ánh mắt Liễu Phi Tuyết bỗng trở nên lạnh lẽo, sau đó quay sang nhìn Liễu Cảnh Nhiên.
“Chăm sóc Tiểu Như giúp tôi.”
Liễu Cảnh Nhiên nghiêm túc gật đầu, dắt Tiểu Như trốn vào phòng.
Sau đó Liễu Phi Tuyết quay đầu lại, nhìn Liên Thúy Na, bước từng bước tới.
“Bà muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, mày và Huỳnh Nhân không thể ở bên nhau, mau ly hôn cho tao.”
Liên Thúy Na cầm kéo đe dọa.
“Nếu không, tao sẽ tự sát.”
Vừa dứt lời, bà ta cầm kéo nhắm vào động mạch chủ ở cổ.
“Liên Thúy Na, bà điên rồi.”
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt của Liễu Nham phút chốc biến đổi lớn.
“Đúng, tôi đúng là điên rồi, thứ vô dụng đó cưới ai cũng được, nhưng không thể cưới nó.”
Liên Thúy Na chỉ vào Liễu Phi Tuyết và nói.
“Tại sao?”
Đôi mắt Liễu Phi Tuyết đầy vẻ khó hiểu, nhưng sắc mặt của Huỳnh Nhân lại vô cùng ảm đạm.
“Không có lí do gì cả, không thể cưới chính là không thể cưới.”
Liên Thúy Na cương quyết nói, đột nhiên cảm thấy cương quyết như vậy không đúng lắm, giọng điệu dịu xuống.
“Bởi vì nó không xứng với con, con nghĩ đi, điều kiện con tốt như vậy, lại còn xinh đẹp nữa, muốn kiểu đàn ông thế nào mà không tìm được, tại sao cứ một mực tìm thứ vô dụng này?”
“Nó chỉ là một đứa ăn hại thôi, bất cứ việc gì cũng phải chú ý đến môn đăng hộ đối, con và nó ở bên nhau sẽ không hạnh phúc đâu.”
Liên Thúy Na nói hết nước hết cái, nhìn có vẻ bà ta thực sự nghĩ cho Liễu Phi Tuyết, nhưng vẻ mặt Liễu Phi Tuyết lại lạnh nhạt, không một chút cảm động. “Đừng bận tâm, tôi kết hôn với ai là quyền tự do của tôi, bà không quản được.”
Dừng một chút, vẻ mặt cô đầy kiên định.
“Hơn nữa, tôi sẽ không ly với hôn anh ấy, người nhà tôi không quản tôi, bà có tư cách gì quản tôi?”
“Vậy mẹ sẽ tự sát.”
Thuyết phục không được, vẻ mặt Liên Thúy Na đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Con cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ vì con mà chết đúng không?”
Liễu Phi Tuyết lập tức chìm vào im lặng, ánh mắt đầy khó hiểu.
Cô không hiểu tại sao Liên Thúy Na thà tự sát cũng không muốn mình và Huỳnh Nhân ở bên nhau?
“Con không nỡ đúng chứ?”
Liên Thúy Na bật cười, phút chốc giọng cười đã nâng lên quãng tám.
“Vậy sao vẫn chưa đề nghị ly hôn với tên vô dụng đó đi? Không bao giờ được bước chân vào nhà họ Liễu”
Liễu Nham dường như cũng đã hiểu ra gì đó, cũng không la mắng nữa, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Thế nhưng không ai để ý tới Huỳnh Nhân đã sải bước đến trước mặt Liên Thúy Na, giọng nói lạnh như sông băng ở Bắc Cực.
“Nếu không thì bà sẽ ra tay sao?”
Tiếng trả lời lạnh băng mà hờ hững vang lên, nụ cười trên gương mặt Liên Thúy Na chớp mắt đã biến mất, bà ta không thể tin nổi nhìn vào Huỳnh Nhân đang đi đến trước mặt mình.
Chỉ thấy ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng, mũi kéo sắc nhọn trong mắt anh lại giống như một món đồ chơi, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, tầm mắt từ đầu đến cuối chỉ đặt trên người Liên Thúy Na.
“Huỳnh Nhân?”
Bà ta kêu lên đầy hoảng sợ, cứ như gặp phải quỷ vậy. Bà ta vô thức lùi về sau một bước, suýt chút nữa là đến cây kéo trên tay cũng cầm không nổi nữa.
Huỳnh Nhân đứng ra chống đối lại bà ta thật sự là chuyện ngoài dự liệu của bà ta.
Theo như bà ta thấy thì Huỳnh Nhân sống được đến ngày hôm nay đều là dựa vào Liễu Phi Tuyết, một tên con rể ở rể rẻ tiền thì làm gì mà có quyền lên tiếng chứ?
Cho nên chỉ cần giải quyết Liễu Phi Tuyết là xong, lợi dụng sự lương thiện lòng trắc ẩn mà ai cũng có của mỗi con người.
Có lúc lấy lui làm tiến ngược lại càng tốt hơn, đối phó với loại người quyền cao chức trọng như Liễu Phi Tuyết thì càng phải như vậy.
Sợ xảy ra chuyện thì chỉ cần đừng làm lớn lên là sẽ giải quyết ổn thỏa cả, càng đừng nói tới bản thân còn là mẹ chồng của Liễu Phi Tuyết.
Nhưng không ngờ tới vào thời khắc then chốt lại xuất hiện một tên Huỳnh Nhân.
“Có giỏi thì ra tay đi?”
Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn cây kéo một cái, cười mỉa mai.
“Sao không ra tay đi?”
“Cậu, cậu im miệng cho tôi.”
Liên Thúy Na thẹn quá hóa giận.
“Chỉ là một tên con rể ở rể nhỏ nhoi không có địa vị gì cả thì có tư cách gì mà lên tiếng chứ?”
Huỳnh Nhân hoàn toàn không để ý, nụ cười trên mặt càng chế giễu hơn.
“Liên Thúy Na, ngày trước tôi còn tưởng bà rất thông minh, chỉ là đứng sai lập trường mà thôi, còn bây giờ xem ra thì cũng chỉ có thế.”
Trong lòng Liên Thúy Na lập tức rơi bộp một cái, ánh mắt nghiêm lại.
“Cậu có ý gì?”
Huỳnh Nhân cười nhạt.
“Tôi không ngờ là bà lại dùng cách này để ép tôi ly hôn với Phi Tuyết.”
“Ngày trước niệm tình bà là mẹ ruột của Cảnh Nhiên nên mới nhiều lần nương tay với bà, bà lại không biết hối cãi, đã vậy còn hết lần này đến lần khác chọc tức tôi. Tôi đang lo không biết nên làm sao để ra tay với bà, còn bà thì hay rồi, dùng cách tự sát để uy hiếp chúng tôi, thật là cầu được ước thấy mà.”
“…”
Huỳnh Nhân vừa nói xong, Liên Thúy Na lập tức trợn tròn mắt. Thì ra kế hoạch mà bà ta cho là hoàn hảo trong chốc lát bỗng trở nên ngu ngốc không tả nổi.
Nhưng bà ta vẫn không cam tâm, không nhịn được mà hỏi.
“Dù sao tôi cũng là mẹ ruột của Cảnh Nhiên, các người nhẫn tâm để tôi chết vì các người sao? Lương tâm của các người bị chó tha đi rồi à?”
“Sao lại không nhẫn tâm được?”
Huỳnh Nhân khó hiểu hỏi ngược lại.
“Bà nhiều lần dồn tôi vào chỗ chết, bà chết rồi thì coi như đầu xuôi đuôi lọt thôi.”. Chính chủ, rủ bạn đọc ch𝑢ng # 𝒯 r U m 𝒯 r 𝑢 𝔂 𝐞 n﹒Ⅴn #
“Huỳnh Nhân, cậu…”
Liên Thúy Na bị Huỳnh Nhân chọc cho tức đến nổi không nói nên lời, chỉ là ánh mắt hung tàn nhìn vào anh.
“Được rồi, mau ra tay đi đừng có lãng phí thời gian của mọi người nữa.”
Huỳnh Nhân vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Tại đây tôi có thể nói rõ ràng cho bà biết rằng, tôi và Phi Tuyết sẽ không ly hôn, chúng tôi sẽ sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, còn bà sẽ có kết cục gì thì trong lòng bà tự biết rõ.”
“Nhưng bà có thể yên tâm, đợi sau khi bà chết đi tôi sẽ đem hài cốt của bà gửi đến nhà họ Liên. Nói là bà uy hiếp chúng tôi không được nên trái lại đem tính mạng của mình vứt đi, bà nói xem Liên Truyền Quốc nghe xong có tức đến hộc máu chết luôn không nhỉ?”
“Huỳnh Nhân, cậu câm mồm lại cho tôi…”
Liên Thúy Na tức đến cả người run lên, nói năng cũng không rành mạch được nữa, hận không thể ăn tươi nuốt sống Huỳnh Nhân.