Chiến Thần Hắc Ám - Chương 285
Bà ta bắt đầu chất vấn bản thân, tại sao lại nghĩ ra được cái cách ngu ngục này, gây khó dễ cho ai cũng không nên làm khó dễ đến tính mạng của bản thân như vậy chứ.
Sao bà ta có thể thật sự tự giết chính mình được chứ, chỉ là để buộc Liễu Phi Tuyết thỏa hiệp thôi mà. Bây giờ Huỳnh Nhân bắt bà ta ra tay, ngược lại khiến bà ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Huỳnh Nhân, đủ rồi, đừng nói nữa.”
Liễu Nham đứng một bên nơm nớp lo sợ mà khuyên giải, trong tình huống này mà còn kích động Liên Thúy Na, lỡ như bà ta thật sự nghĩ không thông rồi tự sát thì phải làm sao?
Huỳnh Nhân lại có vẻ không nghe thấy, tiếp tục thản nhiên nói.
“Muốn chơi thì phải chơi tới cùng chứ, dùng kéo tự sát quá là nhạt nhẽo rồi.”
Lời vừa dứt xong, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chỉ thấy vẻ mặt Huỳnh Nhân châm chọc.
“Bà có thể đứng ở tầng thượng tòa nhà quốc tế rồi nhảy xuống, nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, chỉ là hài cốt sẽ không còn, não bà sẽ vỡ thành một đống bùn nhão.”
Liên Thúy Na sợ tới nỗi toàn thân run lên cầm cập.
Huỳnh Nhân nói tiếp.
“Cũng có thể dùng dây thừng thắt cổ, bà sẽ cảm nhận được cảm giác hít thở không thông, tròng mắt trợn lên, lưỡi thì lè ra nhìn y như là quỷ treo cổ vậy đó.”
Vẻ mặt Liên Thúy Na càng thêm sợ hãi, cố nuốt một ngụm nước miếng.
“Đương nhiên, nếu như mà sợ đau thì có thể thử thuốc ở chỗ tôi này.”
Huỳnh Nhân cười rồi lấy ra một viên thuốc màu trắng.
“Đây là thuốc độc hóa học được nghiên cứu chế tạo mới nhất trong nước, không mùi không vị, nuốt vào cũng chỉ giống như ăn một viên kẹo thôi. Nhưng sau khi nuốt vào 2 phút, thì sẽ hít thở khó khăn, mũi miệng bị chảy máu, sau 10 phút thì tất cả các cơ quan trong cơ thể sẽ cùng lúc bị khô kiệt, chất độc sẽ lan rộng ra khắp các ngóc ngách trong cơ thể.”
“Mắt, mũi, miệng, tai của bà đều sẽ bị chảy máu đen, chỉ là lúc đó bà đã chết rồi cho nên tất cả những đau đớn đó bà sẽ không cảm nhận được.”
“Thấy sao? Có muốn thử không?”
Huỳnh Nhân cầm viên thuốc màu trắng đưa đến trước mặt Liên Thúy Na.
Sau khi Liên Thúy Na ngây người ra nhìn 3 giây, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, bà ta dốc sức đẩy tay Huỳnh Nhân ra, ngã bệt xuống đất một cách thảm hại, sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.
Sắc mặt Huỳnh Nhân lạnh lùng đi tới, đưa viên thuốc đến trước mặt Liên Thúy Na. “Uống đi.”
“Không, đừng mà, tôi không uống…”
Liên Thúy Na run cầm cập kiên quyết không chịu uống viên thuốc đó.
“Uống đi.”
Thấy Liên Thúy Na làm thế nào cũng không chịu nhận, Huỳnh Nhân đột nhiên hét lớn một tiếng.
“Uống.”
“Á…”
Một tiếng hét này lập tức dọa cho Liên Thúy Na sợ chết khiếp, ánh mắt hoảng sợ nhìn Huỳnh Nhân, không nhúc nhích.
Một màn này vừa vặn bị Liễu Cảnh Nhiên từ trong phòng đi ra nhìn thấy, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt.
Ký ức của cô ta còn dừng lại ở hình ảnh Liên Thúy Na ngang ngược cầm kéo uy hiếp Liễu Phi Tuyết ly hôn, sao mới không bao lâu thì đã nằm bò ở trước mặt Huỳnh Nhân rồi.
“Tôi sai rồi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết đâu…”
Liên Thúy Na khóc to lên.
“Tôi chỉ muốn dọa Liễu Phi Tuyết một chút thôi, để cô ta ly hôn với cậu.”
Lúc này mọi người mới chợt nhận ra, ánh mắt nhìn Liên Thúy Na càng thêm khinh thường.
“Nếu không biết về cái chết, thì đừng nói chuyện liên quan đến cái chết.”
Huỳnh Nhân lạnh lùng nói ra những lời này, sau đó đưa viên thuốc trong lòng bàn tay vào miệng mình.
“Huỳnh Nhân, đừng…”
Liễu Phi Tuyết tin vào lời Huỳnh Nhân nói, lúc này nhìn thấy Huỳnh Nhân uống viên thuốc màu trắng kia, sắc mặt cô ngay lập tức tái nhợt.
Mà Huỳnh Nhân lại giống như không có việc gì, cười nói.
“Yên tâm, đây chỉ là kẹo bạc hà cho Tiểu Như mà thôi.”
Lúc này mọi người mới hiểu ra, Huỳnh Nhân chỉ dùng kẹo bạc hà không màu không mùi đã khiến cho Liên Thúy Na sợ tới nỗi lộ ra bộ mặt thật, dọa cho bà ta sợ chết khiếp.
Điều này cũng đã chứng minh Huỳnh Nhân nắm được điểm yếu của bản chất con người sâu như thế nào.
“Tiểu Như đâu rồi?”
Huỳnh Nhân quay đầu lại nhìn Liễu Cảnh Nhiên.
“Đã ngủ rồi.”
Liễu Cảnh Nhiên nói xong, cẩn thận ôm Tiểu Như đang ngủ say.
Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhõm trong lòng.
Họ không sợ Liên Thúy Na, chỉ sợ lúc Liên Thúy Na hung ác cầm kéo sẽ để lại bóng ma tâm lý cho Tiểu Như còn nhỏ tuổi.
“Ba, chúng con đi trước, ngày khác chúng con đến ăn cơm sau.”
“Được, hôm nay ba thật sự xin lỗi.”
Liễu Nham tiễn ba người nhà họ Huỳnh ra sân, rồi lập tức trở lại phòng.
Thấy Liên Thúy Na còn quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt u ám đến mức có thể vặn ra nước.
“Đứng lên cho tôi.” Ông ấy nhìn Liên Thúy Na hét lên một tiếng.
Liên Thúy Na run rẩy đứng lên, đầu gối còn run rẩy nắm lấy ống tay áo Liễu Nham khóc lóc cầu xin, bà ta nói.
“Liễu Nham, chúng ta là vợ chồng hơn 20 năm, coi như tôi cầu xin ông, để Huỳnh Nhân ly hôn với người phụ nữ kia đi. Nếu không ly hôn, thì nhà này sẽ không có chỗ cho tôi dung thân.”
Liễu Cảnh Nhiên ở một bên mở to hai mắt.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Tại sao Huỳnh Nhân và chị Liễu không ly hôn thì gia đình này sẽ không có chỗ cho mẹ dung thân.”
“Cảnh Nhiên, con không biết đâu, Liễu Phi Tuyết là…”
“Liên Thúy Na.”
Liên Thúy Na đang muốn nói cái gì đó, nhưng Liễu Nham bỗng nhiên hét lớn một tiếng, sau đó tát vào mặt bà một cái thật mạnh.
“Cảnh Nhiên, con về phòng trước đi, ba có chút chuyện cần nói với mẹ con.”
Lời này là nói với Liễu Cảnh Nhiên, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của Liễu Nham chưa từng rời khỏi người Liên Thúy Na.
Liễu Cảnh Nhiên loáng thoáng nghĩ không biết ba mẹ có bí mật gì giấu mình hay không, trong lòng muốn hỏi nhưng nhìn thấy sắc mặt tái mét của Liễu Nham, nên từ bỏ ý định này, xoay người đi lên lầu.
Liễu Nham kéo Liên Thúy Na đi ra ngoài sân, một tay đẩy bà ta vào vách tường, vẻ mặt u ám như nước.
“Không phải bà đã hứa với tôi là sẽ không bao giờ nói ra bí mật này sao?”
*phủng sát: khen, tâng bốc ai đó quá mức khiến cho người đó bị mất thiện cảm trong mắt người khác.
Trên đường trở về, Huỳnh Nhân đang lái xe, còn Liễu Phi Tuyết lại ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường một cách thất thần.
Ánh trăng nhẹ nhàng, trong sáng chiếu trên gương mặt cô, làm cho gương mặt cô không rõ ràng giống như giấc mộng.
“Vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc nãy sao?”
Huỳnh Nhân nghiêng đầu, cười hỏi.
Liễu Phi Tuyết im lặng một lúc, mệt mỏi gật đầu.
“Em không hiểu tại sao tất cả mọi người đều oán trách chúng ta, muốn tìm đủ mọi cách để chia rẽ chúng ta. Dòng họ của em là như vậy, bốn dòng họ quyền thế nhất cũng là như vậy. Mà bây giờ, đến cả người trong gia đình anh cũng như vậy, lẽ nào em và anh ở cùng nhau thật sự không vừa mắt người khác sao?”
Cô nghiêng mặt nhìn Huỳnh Nhân, trong đôi mắt lạnh lẽo đang ẩn chứa sự chán nản, và cả thất vọng.
“Phi Tuyết…”
“Anh vốn dĩ không giống như bọn họ nói, là một kẻ bỏ đi chỉ biết ăn bám. Mà ngược lại, anh không hề dựa dẫm vào em một chút nào cả, đều là em dựa dẫm vào anh.”
Liễu Phi Tuyết giống như không nghe thấy Huỳnh Nhân gọi, tự mình nói với chính mình.
“Phi Tuyết.”
Giọng nói của Huỳnh Nhân lớn hơn một chút, lúc này Liễu Phi Tuyết mới lấy lại tinh thần, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Huỳnh Nhân không nói gì, chỉ đưa cho cô một chai nước.
Liễu Phi Tuyết nhận ra được bản thân mình thất thố, nhận lấy chai nước mà không nói một lời nào, cũng không nói cảm ơn.
Huỳnh Nhân mỉm cười, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh nói.
“Em thay đổi rồi.”
Liễu Phi Tuyết đặt chai nước suối xuống, ngây người một chút.
“Em thay đổi chỗ nào chứ?”
“Lúc trước em không bao giờ biết quan tâm đến ánh mắt của người khác.”
Giọng Huỳnh Nhân bình tĩnh.
“Cho dù lúc trước có con, cũng tự mình mở rộng tập đoàn Lệ Tinh đến quy mô như hôm nay. Lúc đó, em có quan tâm đến ánh mắt khác thường của người khác không, có nghe qua chút lời đồn nhảm nhí nào không?”
Liễu Phi Tuyết bỗng chốc rơi vào im lặng, có lẽ những việc trước đây đã tan thành mây khói, cô mím chặt môi, hốc mắt ửng đỏ.
Mang theo con đi khởi nghiệp, không biết đã chịu đựng bao nhiêu sự khinh bỉ, bao nhiêu sự chế giễu.
Quan trọng hơn là, ngay cả ba của đứa nhỏ cũng không biết là ai, càng khiến Liễu Phi Tuyết bị đâm chọc vô số lần sau lưng.
Nhưng mà cô vẫn cắn chặt răng vượt qua, chỉ là nghị lực này, can đảm này, không phải một cô gái bình thường nào cũng có thể có được.
Nhưng tại sao bây giờ một vài lời châm biếm đã làm cho cô rất lâu cũng không thể bình tĩnh được?
Nhưng Huỳnh Nhân lại mỉm cười vui vẻ, anh nói.
“Chứng minh trong lòng em rất quan tâm đến anh.”