Chiến Thần Hắc Ám - Chương 293
“Đúng đấy, ông chủ, anh ta đưa ra cái trò chơi này chắc chắn là vì có lợi cho mình, không biết chừng sẽ ra tay.”
Huỳnh Nhân đương nhiên hiểu suy nghĩ của Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân, nhanh anh chỉ cười nhẹ.
“Tôi hiểu lời hai người muốn nói gì.”
“Vậy thì tại sao anh…”
Cả Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền đều ngơ ngác.
Huỳnh Nhân không trả lời, chỉ nhìn lên bầu trời đen kịt mà cười đầy ẩn ý.
“Mã Bách Điền, chắc là ông rất hận tên Mã Khả Phong đó lắm đúng không?”
“…”
Anh vừa nói xong, Mã Bách Điền nhất thời sửng sốt, ánh mắt Thiên Việt Bân nhìn anh ta cũng trở nên kỳ lạ, im lặng không lên tiếng.
Sắc mặt Mã Bách Điền ngay lập tức thay đổi, trở nên vô cùng u ám.
Nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, ông ta có thể nhìn thấy được ánh mắt sâu thẳm của Huỳnh Nhân đang nhìn thẳng vào mình.
Sau một hồi yên lặng, Mã Bách Điền nặng nề gật đầu.
“Hận.”
“Tôi có thể cho ông cơ hội để báo thù nhà họ Mã, nhưng trước mắt tôi cần biết đã xảy chuyện gì.” Huỳnh Nhân nhẹ giọng nói.
Mã Bách Điền lâm vào trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, nhưng khi nhìn vào đôi mắt bình thản của Huỳnh Nhân, cuối cùng thở dài một hơi.
Anh ta hiểu, chuyện đã đến nước này rồi, không thể dấu diếm được nữa.
“Anh Huỳnh, trước tiên cho tôi được cảm ơn anh.”
Mã Bách Điền nhìn Huỳnh Nhân với ánh mắt phức tạp.
“Anh là một ông chủ quan tâm đến cấp dưới nhất mà tôi từng gặp.”
Vốn dĩ ông ta không hiểu tại sao Huỳnh Nhân lại đồng ý đánh ván bạc này với Mã Khả Phong, ra chính là vì mình. Quả nhiên, Huỳnh Nhân có thể trực tiếp ép anh ta nhường vị trí, nhưng nếu làm như vật, Mã Khả Phong chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi tập đoàn Cự Phong.
Nhưng Huỳnh Nhân lại đồng ý hùa theo, một khi thắng cược có thể khiến Mã Khả Phong phải trả giá bằng máu, đây không phải là muốn trả thù cho Mã Bách Điền sao?
Đôi mắt của Huỳnh Nhân không hề dao động, cũng chẳng nói lời nào, coi như chấp nhận lời cảm ơn của Mã Bách Điền.
Mã Bách Điền nhìn quang cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ, thở dài.
“Chuyện quá khứ của tôi rất phức tạp, vậy nên tôi sẽ nói ngắn gọn lại. Nói một cách đơn giản, tôi coi nhà họ Mã như gia đình mình, nhưng nhà họ Mã thì không coi tôi là người nhà.”
“Ý của ông là gì?” Huỳnh Nhân khẽ nhíu mày.
“Anh Huỳnh, tôi nghĩ anh nhất định hiểu biết sâu rộng, một khi bước vào cửa một gia đình giàu có thì lòng sâu như biển, từ đó tình cảm gia đình còn không bằng người dưng.”
Ánh mắt Mã Bách Điền trở nên phức tạp.
“Phương pháp dạy dỗ gia đình của ông lão nhà họ Mã có phần khác biệt so với các gia đình khác, từ khi còn nhỏ đã khuyến khích chúng tôi phải cạnh tranh với nhau. Việc cạnh tranh lẫn nhau này khiến bản thân sẽ phải tự mình chiến đấu để giành lấy mọi thứ, nếu anh tụt lại phía sau thì sẽ bị loại bỏ. Việc này, ảnh hưởng đến cơm ăn áo mặc, nơi nào cũng có.”
“Buổi tối ăn cơm, đứa trẻ nào chạy chậm thì không được ăn cơm, nếu ai bị ức hiếp, ba mẹ không hề quở trách người đánh mà còn khen ngợi, đồng thời quay lại mắng chửi người bị đánh rằng chúng quá yếu đuối.”
“Cuộc sống của đám trẻ đã như vậy thì tình trạng này với người lớn lại càng mạnh mẽ hơn, tất cả mọi người đều cố gắng loại bỏ nhau để có được phần tài nguyên có hạn của gia tộc. Cả nhà họ Mã chẳng hề có thân tình, anh em trong nhà chém giết lẫn nhau còn là chuyện bình thường hơn.”
“Trước đây, tôi là người yếu đuối nhất trong gia tộc, cũng là người bị bắt nạt thê thảm nhất.”
Sau khi nghe Mã Bách Điền kể lại, vẻ mặt Huỳnh Nhân cùng Thiên Việt Bân đều mang nét đượm buồn.
Thì ra Mã Bách Điền, Người giàu nhất Minh Châu, lại có một quá khứ như vậy.
Trong đầu Huỳnh Nhân bỗng dưng xuất hiện một câu: Bạn mạnh chính là một loại ngông cuồng, bạn yếu chính là một loại tội lỗi.
“Sau đó thì sao?” Thiên Việt Bân hỏi.
Mã Bách Điền cười tự giễu, nói.
“Những người yếu đuối sẽ không có quyền được chọn cuộc sống của mình, cuộc sống của tôi đã bị gia tộc đem ra trao đổi với bên ngoài, khiến cho tôi đi ở rể ngay khi vừa ra khỏi gia tộc.”
“Lúc đó, tôi đã có người mình yêu, nên đó cũng là lần đầu tiên phản kháng lại quyết định của gia tộc, bí mật cùng cô ấy rời khỏi Giang Thành, nhưng nửa đường bị người nhà họ Mã đuổi giết.”
“Sau đó thì sao?”
Huỳnh Nhân trầm giọng hỏi, giọng nói mang theo một tia sát ý.
Đây là lần đầu tiên anh có sát ý với một gia tộc mà mình chẳng hề quen biết.
Vẻ mặt Mã Bách Điền bình tĩnh.
“Một mình tôi làm sao có thể đấu lại được cả nhà họ Mã? Rất nhanh đã bị họ đổi kịp, không chỉ tôi mà cả người vợ đang mang thai của mình cũng đều bị thương.”
“May là đứa nhỏ trong bụng không bị ảnh hưởng gì, tôi liều chết cứu vợ mình, chạy trốn đến Minh Châu, vợ tôi đã chết khi sinh ra đứa con của chúng tôi. Kể từ đó tôi đã thề nhất định sẽ báo thù nhà họ Mã.”
Giọng anh ta bình tĩnh nhưng Huỳnh Nhân lại có thể cảm nhận được nỗi uất hận vô cùng lớn của ông ta.
Gia tộc này quả là bệnh hoạn, không chỉ kiểm soát cuộc sống của ông ta, còn có mối thù giết vợ, chẳng trách đối với nhà họ Mã, nơi ông ta sinh ra và lớn lên lại có thể khiến cho Mã Bách Điền hận đến tận xương tủy.
“Khi con gái tôi được ba tuổi, nhà họ Mã lại tìm thấy tôi, trong lúc bỏ trốn, tôi đã lạc mất con gái, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm thấy đứa con thất lạc của mình. Lúc đó, sự nghiệp của tôi mới thăng tiến, được thương hội Hồng Ưng coi trọng, nhưng đây không phải là điều tôi muốn, mong muốn lớn nhất của tôi chỉ là tìm lại được con bé.”
Nói đến đây, hốc mắt Mã Bách Điền đỏ hoe, giọng nói như nghẹn lại.
Thiên Việt Bân không nói gì, chỉ dùng sức vỗ vai an ủi Mã Bách Điền.
Huỳnh Nhân đột nhiên hỏi.
“Ông có ảnh chụp con gái mình không?”
Với năng lực của anh, không khó để tìm được người.
“Có.”
Mã Bách Điền đem ra một bức ảnh nhàu nhĩ.
“Đây là con gái của tôi.”
Huỳnh Nhân vừa nhìn một cái đã cảm thấy cô bé trong ảnh nhìn rất quen mắt.
Sau khi suy nghĩ kỹ, đột nhiên anh thốt ra một cái tên.
“Từ Huệ?”
Ngay khi Huỳnh Nhân thốt ra cái tên đó, sắc mặt Mã Bách Điền thay đổi, nắm chặt lấy cánh tay của Huỳnh Nhân, giọng nói khàn khàn, đầy xúc động.
“Anh Huỳnh, anh biết con gái tôi sao?”
Huỳnh Nhân không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bức ảnh.
Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân không dám chen vào, họ chỉ lo lắng nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Sau khi anh nhìn một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Con gái ông, tên là gì?”
“Hồ Huệ.”
Mã Bách Điền không hề chần chừ nói ra tên của con gái mình.
Huỳnh Nhân suy nghĩ một lát.
“Vậy thì cô ấy có biết tên của mình không?”
Mã Bách Điền lắc đầu.
“Tôi cũng không rõ, lúc mất tích con bé mới ba tuổi.”
“Vậy cô ấy hồi nhỏ có được gọi theo biệt danh gì không?”
“Nếu là biệt danh thì khi còn nhỏ tôi thường gọi con bé là Tiểu Huệ, con bé chắc chắn sẽ biết mình tên Tiểu Huệ.”
“Ra là vậy.”
Huỳnh Nhân khẽ thở dài, ánh mắt luôn hướng về hình bóng cô bé trong bức ảnh.
Trên đời này chẳng có hai bông hoa nào giống nhau cả, bé gái trong ảnh tuy còn nhỏ nhưng nhìn hình dáng khuôn mặt thì rõ ràng giống hệt Tiểu Huệ.
Con ngươi Mã Bách Điền co rút lại, yết hầu khẽ chuyển động, lên tiếng hỏi.
“Cô ấy là ai?”
“Cô ấy là con gái nuôi của quản gia nhà họ Liễu.”
Huỳnh Nhân trầm giọng nói.
“Trước đây tôi đã từng đến nhà họ, cho nên tôi khá ấn tượng với dáng vẻ lúc nhỏ của cô ấy.”
Anh mở điện thoại ra, tình ảnh chụp của Từ Huệ, đưa sang tay Mã Bách Điền.
Mã Bách Điền vừa nhìn thấy đã sững sờ, hai mắt chợt đỏ lên, lẩm bẩm một mình. “Giống, giống quá… Thật sự giống nhau như đúc.”
Sau khi đưa trả lại điện thoại cho Huỳnh Nhân, Mã Bách Điền hỏi.
“Bây giờ con bé được gọi là gì?”
“Tên là Từ Huệ.”
Yết hầu Mã Bách Điền khẽ chuyển.
“Tôi có thể… gặp mặt con bé một lần không?”
“Gặp cô ấy một lần không khó, nhưng để đoàn tụ lại với nhau thì không được thích hợp.”
Lời nói của Huỳnh Nhân hoàn toàn cắt đứt đi tia hy vọng vất vả lắm Mã Bách Điền mới có được này.
Ánh mắt anh ta ngây ra, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân.
Tuy nhiên, ánh mắt của Huỳnh Nhân không thay đổi, thậm chí còn trở nên nghiêm khắc hơn.
“Cô ấy từ nhỏ đã cùng bác Quách nương tựa vào nhau mà sống, không biết bố ruột của mình là ai, bây giờ cô ấy đã quen với cuộc sống hiện tại của mình, đột nhiên ông xuất hiện, chen vào cuộc sống hạnh phúc của cô ấy, chắc chắn sẽ khiến cho cô ấy bị tổn thương, có thể khiến cô ấy thêm oán giận ông.”
Mã Bách Điền cảm thấy lời của Huỳnh Nhân nói rất có lý, chỉ là không kìm được ánh mắt vẫn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đã biết đứa con gái mình thất lạc là ai, lại không thể cùng con gái đoàn tụ, chuyện này cũng quá tàn nhẫn đối với một người bố.
“Cơ hội sẽ đến, không cần vội.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân dịu đi, nói.
“Không phải là bố con hai người không được nhận nhau, mà là để hai người làm quen với nhau trước, để đến khi ông nói ra thân phận của mình cô ấy sẽ không cảm thấy quá kích động.”
Mã Bách Điền lau nước mắt đi, khẽ gật đầu với Huỳnh Nhân.
“Anh Huỳnh, ơn huệ này tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào, chỉ có sinh mệnh rẻ mạt này, sẽ vì anh mà lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không từ.”
Huỳnh Nhân có thể cảm nhận được sự chân thành của Mã Bách Điền, giúp anh ta tìm được con gái đã thất lạc nhiều năm, ân tình này anh ta sẽ dùng cả đời để báo đáp.
Nhưng anh lại lắc đầu.
“Ông làm việc cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không đối xử tệ với ông.”
Đồng thời nhìn về phía Thiên Việt Bân.
“Anh cũng vậy.”
“Anh Huỳnh…”
Trong lòng Thiên Việt Bân vô cùng cảm động, còn nói không có chuyện gì vui hơn khi tìm được một ông chủ tốt.