Chiến Thần Hắc Ám - Chương 294
Trong lúc này, Mã Bách Điền đã hoàn thành được tâm nguyện, sức chú ý của ông lại quay về ván bài với Mã Khả Phong.
“Vậy thì khoảng thời gian này anh Huỳnh sẽ phải ở lại Giang Thành.”
Ánh mắt Mã Bách Điền dần trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Ngày mai tôi sẽ thay anh Huỳnh đi gặp những cô đông sáng lập của tập đoàn Cự Phong.”
Huỳnh Nhân cười nhạt.
“không cần, chúng ta quay về Minh Châu.”
“Hả?”
Anh vừa nói xong, cả Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhân.
“Không ở lại Giang Thành thì ván cược với Mã Khả Phong phải làm thế nào?”
“Mười hai ngày nữa, chúng ta sẽ quay lại Giang Thành.”
Huỳnh Nhân cười nhẹ.
“Tôi đảm bảo 100% sẽ thắng ván cược này của Mã Khả Phong.”
“Tại sao…”
Thiên Việt Bân không thể nào hiểu được, rời Giang Thành thì sao hoàn thành ván cược được?
Phải biết rằng tất cả cổ đông sáng lập tập đoàn Cự Phong đều sống tại Giang Thành.
Nhưng Mã Bách Điền lại chẳng có nửa điểm hoài nghi, lập tức nghe theo.
“Vâng, anh Huỳnh.”
“Quay về Minh Châu, hai người không thiếu việc để làm, hai người phái người đi theo dõi sát sao Mã Khả Phong một ngày hai mươi bốn giờ, không rời nửa bước.”
Huỳnh Nhân ra lệnh.
“Hơn nữa, nếu có thể thì ra tay tiến hành quấy rối, tóm lại khiến cho Mã Khả Phong cảm thấy khó chịu là được.”
“Chỉ cần hai người làm được hai chuyện này, tôi sẽ không bị đánh bại.”
Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền nhìn nhau, tuy không hiểu phương pháp này là gì, nhưng nếu anh Huỳnh đã ra lệnh, nhất định anh đã có suy tính của riêng mình.
“Vâng.”
Chín giờ đêm, Huỳnh Nhân về đến Minh châu, lúc này Liễu Phi Tuyết đã về đến nhà, Tiểu Như vẫn chưa đi ngủ.
“Vợ à, anh về rồi.”
Huỳnh Nhân đang định hét lên thì ánh mắt anh nheo lại, bị một đôi giày cao gót màu đỏ vứt lung tung ở cửa thu hút.
Hai chiếc giày cao gót, một chiếc bị đổ xuống, một chiếc khác cũng nằm trơ trọi trên nền đất. truyện tiên hiệp hay
Hơn nữa khoảng cách của hai chiếc giày rất xa nhau.
Huỳnh Nhân đánh ánh mắt về phía phòng khách, phát hiện trên ghế sô pha có những nếp gấp sâu, rõ ràng là đã có ai đó lăn qua lăn lại với bộ dạng rất khó coi.
Trong đầu Huỳnh Nhân không khỏi hiện lên hình ảnh, chủ nhân đôi giày này hẳn là vui vẻ vừa đi vào nhà vừa dùng chân đá giày ra, vì thế nên đôi giày cao gót đáng thương mới bị đá văng đi một đoạn, sao đó lại đi đến phòng khách nặng nề thả người xuống chiếc sô pha mềm mại, dựa vào độ đàn hồi của ghế mà lăn qua lăn lại.
Nghĩ vậy, Huỳnh Nhân sửng sốt một chút, đây là dạng phụ nữ gì vậy?
Nhưng anh đã tìm kiếm khắp căn phòng cũng không tìm thấy chủ nhân đôi giày, thậm chí chẳng thấy bóng dáng của Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như.
Mở điện thoại ra, không có tin nhắn trả lời từ Liễu Phi Tuyết, Huỳnh Nhân Lập tức nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là Liễu Phi Tuyết đã xảy ra chuyện.
Soạt.
Cuối cùng mở ra cửa phòng tắm, Huỳnh Nhân đối diện với một đôi mắt sáng ngời vô cùng quyến rũ.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều ngẩn ra.
Một sự mơ hồ bao trùm lên bầu không khí.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo hai dây gợi cảm đang ngồi trên bồn cầu, trên môi dưới có một nốt ruồi son càng khiến cô ta trông trưởng thành hơn.
Đối với sự xâm nhập của Huỳnh Nhân, người phụ nữ đương nhiên có hơi bất ngờ, cô ta còn không để ý thấy dây áo bên vai trái đang rũ xuống.
Một giây sao, sắc mặt của Huỳnh Nhân và người phụ nữ đều thay đổi.
Huỳnh Nhân vội vàng lùi về sau, mặt đỏ bừng quay lưng lại.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Bất kể người phụ nữ này là ai, anh là người đột nhiên xông vào khi người ta đang đi vệ sinh thì mình chính là người sai.
“Tôi biết anh không cố ý.”
Đôi mắt đẹp của người phụ nữ, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân giống như lang sói, cười khúc khích.
“Cô là ai? Vợ và con gái tôi đâu?”
Huỳnh Nhân bị nhìn chằm chằm cảm thấy cả người khó chịu, hơn nữa, anh nhận ra cả nhà chỉ có hai người bọn họ.
“Bọn họ à, Tiểu Như đòi đi xem phim, nên tôi đã mua lấy hai vé, để cháu gái lớn đưa con bé đi rồi.”
Người phụ nữ vẫn ngồi yên trên bồn cầu, thờ ơ nói.
Huỳnh Nhân có thể nhìn ra được người phụ nữ này không có nói dối, trong lòng đang lo lắng cũng dần bình tĩnh lại.
Đột nhiên, anh cảm thấy mình đã bỏ qua cái gì, cẩn thận nhớ lại lời người phụ nữ này vừa nói, hai mắt lập tức mở to.
“Cô nói ai là cháu gái?”
Trong lòng Huỳnh Nhân vốn đã có đáp án nhưng vẫn hỏi lại, tim đập kịch liệt.
Người phụ nữ sửng sốt, sau đó cười khúc khích.
“Cậu đúng là buồn cười, gia đình này chỉ có một người phụ nữ đã trưởng thành, cậu nghĩ tôi đang nói đến ai?”
Người phụ nữ vừa nói xong, Huỳnh Nhân liền xác nhận được những suy nghĩ trong lòng, biểu cảm khiếp sợ, anh thốt lên.
“Cô là dì của Phi Tuyết.”
Nhìn người dì trẻ tuổi xinh đẹp đến quá đáng này, Huỳnh Nhân lại phải cảm thán thêm lần nữa về gen của gia tộc Liễu Phi Tuyết.
“Tôi là Liễu Yến Vân, dì của Liễu Phi Tuyết, nhưng tôi cũng không ngại cậu gọi tôi là dì đâu.”
Liễu Yến Vân có vẻ hứng thú nói.
Huỳnh Nhân không đáp lại, anh vẫn đắm chìm trong thân phận của Liễu Yến Vân.
Anh đã biết được tình huống gia đình của Liễu Phi Tuyết, nói cách khác, người phụ nữ này, cô ấy là em gái của đệ nhất mỹ nhân Yên Lăng.
Chỉ thân phận này đã đủ khiến cho thân phận của cô ấy có nét truyền kỳ.
“Chào dì.”
Xuất phát từ sự lễ phép, Huỳnh Nhân vẫn chào hỏi bình thường.
Liễu Yến Vân vừa lòng gật đầu, trong mắt tràn ngập nét từ ái của người mẹ.
“Trước kia tôi còn lo lắng con bé Phi Tuyết kia không tìm được bạn trai, bây giờ tôi không lo lắng nữa rồi, ngay cả tôi cũng cảm thấy hâm mộ may mắn của cậu, cậu không chỉ có người vợ xinh đẹp như hoa, thướt tha mỹ miều, mà còn có thêm một người dì càng xinh đẹp như hoa, thướt tha mỹ miều hơn.”
“……”
Huỳnh Nhân nở một nụ cười ngại ngùng mà không mất lễ phép, tự động làm lơ sự tự luyến của người dì này.
Liễu Yến Vân cũng không ngại, lập tức ngồi xuống trước mặt Huỳnh Nhân.
“Nếu cậu đã biết tôi là ai, như vậy chắc cậu cũng đoán được vì sao tôi lại đến Minh Châu.”
“Vì tôi mà đến.”
Đôi mắt Huỳnh Nhân hơi nheo lại, trong ánh mắt lóe lên một vệt sáng lạnh.
Liễu Yến Vân cười gật đầu.
“Thông minh.”
“Vậy lập trường của cô là gì?”
Huỳnh Nhân nhìn chằm chằm vào Liễu Yến Vân.
Tuy rằng người dì này rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể chối bỏ một sự thật, cô ấy đến từ nhà họ Liễu ở Yên Lăng.
Đã xuất hiện một người anh họ của Liễu Phi Tuyết cản trở anh và Liễu Phi Tuyết ở bên nhau, ai có thể bảo đảm người dì này có làm gì bất lợi với vợ con của hắn không?
“Cậu đang nghi ngờ tôi?”
Giọng điệu của Liễu Yến Vân có chút ngạc nhiên, nhưng đôi mắt cô ấy không nhìn về phía Huỳnh Nhân, mà nhìn vào một chiếc gương nhỏ cầm tay để dặm lại lớp trang điểm.
Đôi môi của cô ấy được thoa bằng sắc son tươi đẹp, giống như có từng viên kim cương vụn được khảm ở trên đó, cô ấy còn hay chu miệng lên, xoay trái xoay phải để ngắm, rất vừa lòng với khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở trong gương kia.
“Cậu thông minh như vậy, hay đoán thử xem lập trường của tôi là gì đi.”
Cô ấy thuận miệng trả lời, còn cẩn thận mà sơn móng tay.
Đợi một lúc lâu rồi nhận được đáp án như vậy, vẻ mặt của Huỳnh Nhân lập tức trở nên lạnh lùng.
“Để cho tôi đoán, chắc chắn tôi sẽ đoán theo hướng kẻ thù, thà giết nhầm hàng nghìn cũng không thể bỏ sót một cái.”
“Thật hung dữ.”
Vẻ mặt Liễu Yến Vân hài hước, che miệng cười duyên, vươn một ngón tay ngọc ngà trắng nõn ra.
“Cậu không cảm thấy kỳ lạ à? Một bộ phim điện ảnh một tiếng rưỡi đến hai tiếng, vậy mà đến giờ mấy người đó còn chưa trở về, hay xảy ra chuyện gì rồi?”
Xoạt.
Giây tiếp theo, ánh mắt Huỳnh Nhân chợt lạnh lùng, bước vọt đến chỗ Liễu Yến Vân, giơ tay định bóp cổ của cô ta.
Nhưng Liễu Yến Vân lại thuận thế thân mình tránh về bên trái, lăn long lóc vào trong bồn tắm, còn tiện ôm lấy cổ của Huỳnh Nhân.
Vì thế, nửa người trên của Huỳnh Nhân bị cô ấy mang vào bồn tắm, may mà do anh nhanh nhẹn, hai tay phản xạ có điều kiện chống ở hai bên bồn tắm, lúc này mới không xấu hổ vì ngã lên người Liễu Yến Vân.
Hành động này hoàn toàn làm Huỳnh Nhân sợ ngây người, nhìn Liễu Yến Vân bị chống dưới thân mình, đầu óc trống rỗng.
Lạc Yến Vân lại vươn một ngón tay, thành thạo năng cằm Huỳnh Nhân lên.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không nghi ngờ người lớn trong nhà, hơn nữa, tôi là dì, không phải người lạ.”
“……”
Huỳnh Nhân giật mình nhìn Liễu Yến Vân, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Lạch cạch.
Đúng lúc này, cửa mở, sau đó truyền đến giọng nói của Liễu Phi Tuyết.
“Huỳnh Nhân, anh về chưa?”
Liễu Yến Vân lập tức ngẩng đầu.
“Cậu định nằm trên người tôi bao lâu? Phi Tuyết đã về rồi đấy.”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân không biết làm sao, ý thức được vừa rồi chính mình hiểu lầm, vội vàng đứng dậy nói.
“Xin lỗi.”
Nói xong từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, đi đến trước mặt Liễu Phi Tuyết.