Chiến Thần Hắc Ám - Chương 295
“Phi Tuyết, hai người đi đâu vậy?”
Biểu cảm Liễu Phi Tuyết hơi mang ý xin lỗi.
“Em xin lỗi, Tiểu Như muốn xem phim điện ảnh, nên em cùng con bé đi xem hai bộ phim liền.”
Nghe vậy, trong lòng Huỳnh Nhân nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Liễu Yến Vân cũng đi ra từ trong phòng vệ sinh, đang định chào hỏi, nhưng Liễu Phi Tuyết lại không thèm nhìn một cái, ôm Tiểu Như lên tầng, ngay cả cơ hội gần gũi với Tiểu Như cũng không cho.
Huỳnh Nhân ở một bên xem rõ ràng, phát hiện sự lạnh nhạt tỏa ra từ tận xương cốt của Liễu Phi Tuyết, bởi vậy có thể thấy được, cô xa cách gia tộc từ trong thâm tâm.
Liễu Yến Vân cũng không ngại, chỉ nhún vai với Huỳnh Nhân.
“Quen rồi.”
Nói xong lại châm một điếu thuốc lá dành cho nữ, còn nhả ra một vòng khói thuốc xinh đẹp.
“Nhà tôi không thể hút thuốc.” Huỳnh Nhân nhắc nhở nói.
“Yên tâm, tôi không ngốc, nhìn thấy người muốn gặp, nói xong lời muốn nói, tôi sẽ tự đi.”
Người phụ nữ hút thuốc càng thêm bí ẩn, dưới vành mắt lượn lờ, khuôn mặt chớp sáng của Liễu Yến Vân càng trở nên ma mị.
“Mẹ của cô ấy đâu?” Huỳnh Nhân đột nhiên hỏi.
Thuốc lá trên tay Liễu Yến Vân hơi tạm dừng một chút, thoáng im lặng, trên mặt lại hiện lên nụ cười như trước.
“Nếu cậu ở Yên Lăng, chỉ bằng câu vừa rồi cũng đủ để cậu bị bắt lại.”
“Tại sao?” Huỳnh Nhân cười, không thèm để ý.
“Bởi vì có một số người không thể gọi thẳng tên.”
Liễu Yến Vân thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói.
“Chị của tôi đã rời Yên Lăng hơn hai mươi năm, Phi Tuyết hận ba của nó, cũng hận mẹ của nó hơn hai mươi năm không nhìn con bé lấy một lần”
“Cô hận cô ấy.”
“Tại sao tôi phải hận con bé?”
Liễu Yến Vân bị Huỳnh Nhân chọc cười, khanh khách không ngừng.
“Phi Tuyết chỉ là cháu gái tôi, cũng không phải con gái tôi.”
“Lại nói, chị của tôi là một ‘tấm gương tốt’, khiến tôi kiên định không kết hôn, tôi là người theo chủ nghĩa là không kết hôn.”
“Vậy cô đang đáng thương cô ấy?”
Huỳnh Nhân vẫn đang cười.
“……”
Trong chớp mắt, ánh mắt Liễu Yến Vân hiện lên vẻ chán ghét.
Chuẩn xác mà nói, là chán ghét nụ cười như hiểu thấu tất cả trên mặt anh.
Không tính là trào phúng, thương hại lại không đúng, tóm lại khiến cô ấy cảm thấy rất chán ghét.
“Chuyện kết hôn của cậu và Phi Tuyết đã truyền khắp Yên Lăng, mọi người đều đang nói cậu là cóc ghẻ ăn được thịt thiên nga, bây giờ nhìn thấy, tôi cảm giác cậu cũng không vô dụng như những gì người ta đồn.”
Bộ dáng của Liễu Yến Vân như suy tư gì đó.
“Giống như, giống như…”
“Giống như Liễu Nhược Ngu thứ hai.”
Huỳnh Nhân rất nhanh tiếp lời cô ta.
“Đúng. Chính là Liễu Nhược Ngu thứ hai.”
Đôi mắt Liễu Yến Vân lóe lên ánh sáng rồi biến mất, sau đó lại quay về vẻ bình tĩnh, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Tôi chỉ muốn thay chị ấy bồi thường cho con bé.”
Trong lòng Huỳnh Nhân thở dài, tám chữ ngắn ngủn lại xuất hiện hai người phụ nữ.
“Đều là người đó, chỉ là độ tuổi khác nhau.”
Hai người đó giống nhau đến vậy, đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đều có sự nghiệp thành công.
Một người thì chồng con ly tán, ảm đạm xuống đài, một người gặp anh, hạnh phúc cả đời.
“Nhưng tôi không phải ông ta. Cũng không muốn trở thành ông ta.”
Huỳnh Nhân lắc đầu, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
“Ít nhất, tôi sẽ không làm cô ấy đau lòng khổ sở.”
Liễu Yến Vân phức tạp nhìn Huỳnh Nhân.
“Cậu nghĩ như vậy, nhưng anh ấy lại cho rằng cậu quá giống anh ấy, một người không thích người khác giống mình.”
“Anh ấy đã nhẫn nại cậu tới cực hạn, là tôi, giúp cậu chặn lại một đợt bão táp.”
Liễu Yến Vân nghiêm mặt nói.
Ánh mắt Huỳnh Nhân sắc bén, trở nên lạnh lùng.
“Vốn dĩ, vào lúc cậu và cháu tôi bị sát thủ ám sát, anh ấy đã muốn đi tìm cậu rồi.”
Liễu Yến Vân tiếp tục nói.
“Anh ấy không truy cứu trách nhiệm của bất cứ ai, chỉ theo dõi cậu.”
“Tại sao lại là tôi?”
Huỳnh Nhân trầm giọng hỏi, không biết vì sao, trong lòng anh tràn ra sự tức giận.
Liễu Yến Vân nhìn anh một cái thật sâu, giọng điệu sâu kín nói.
“Bởi vì ở trong mắt anh ấy, cậu chính là phần tử nguy hiểm.”
Bốn chữ ‘phần tử nguy hiểm’ kích thích mạnh đến đáy lòng Huỳnh Nhân, khiến đồng tử anh co rụt lại.
Chuyện Liễu Yến Vân nhắc đến có lẽ là chuyện xảy ra ở tháp Minh Châu, Đổng Ý Hành dùng video được quay năm năm trước để ép Liễu Phi Tuyết giao ra hạng mục xây dựng thành phố, trên đường trở về, lọt vào sự ám sát của sát thủ chuyên nghiệp.
Những sát thủ đó rõ ràng là do ‘Võng Lượng’ phái tới, nhưng cha vợ của anh lại không truy cứu can nguyên, đẩy hết trách nhiệm trên đầu anh, sao Huỳnh Nhân có thể không tức giận được?
“Chắc chắn cậu cảm thấy rất khó hiểu đúng không? Rõ ràng cậu cũng là người bị hại, tại sao anh rể của tôi lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu.”
Liễu Yến Vân nháy đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nói.
“Thật ra ngay từ đầu tôi cũng không hiểu, sau đó tôi đã ngộ ta.”
Nói tới đây, biểu cảm của Liễu Yến Vân có chút quái lạ.
“Đây là chỗ hơn người của anh ấy, xuyên qua hiện tượng, nhìn thấu bản chất của sự việc.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân kinh ngạc nhìn Liễu Yến Vân, vừa định hỏi cái gì, bỗng nhiên, mí mắt anh nhanh chóng giật giật, ngay sau đó ánh mắt trở nên chấn động.
“Ông ta đã sớm nhìn thấu…”
“Đúng vậy.”
Lạc Yến Vân cười.
“Người bình thường đều sẽ trực tiếp tìm kiếm đầu sỏ gây tội, anh ấy lại cố tình làm theo cách trái ngược, trực tiếp tìm tới cậu, bởi vì, cậu chính là nguồn cơn của mọi tội ác. Phi Tuyết sẽ gặp phải sát thủ, cũng là do cậu liên lụy đến con bé.”
Nói đến phần sau, ánh mắt Liễu Yến Vân trở nên sắc bén như cây châm.
Đối mặt với ánh mắt của cô ấy, cả người Huỳnh Nhân run lên, trái tim kinh hoàng.
“Là tôi… Liên luỵ đến cô ấy?”
“Làm một người ba có nỗi hổ thẹn với con gái, đồng thời đã thề rằng cả đời này phải đối xử tốt với con bé, khiến con bé tha thứ cho mình, đột nhiên có một ngày ở tình huống mình không hiểu rõ, biết được con gái bảo bối của mình bị một người đàn ông vô dụng không đáng một xu làm bẩn, anh ấy sẽ có tâm trạng như thế nào?”
Giọng điệu Liễu Yến Vân bình thản.
“Cậu cũng đã trở thành ba, hẳn là có thể hiểu được loại tâm trạng này đúng không?”
Huỳnh Nhân ngồi trở lại trên sô pha, đôi tay nắm chặt đầu tóc mình, đôi mắt trừng lớn.
Anh chưa từng rối loạn giống giờ phút này, anh cũng có con gái, nếu Tiểu Như gặp phải loại chuyện này, vậy anh chắc chắn sẽ điên mất?
“Không có chúc phúc, không có tiếp nhận, chỉ có chán ghét hằn sâu.”
Liễu Yến Vân tiếp tục nói.
“Tên cướp, dê xồm vô sỉ, con cóc ghẻ, đây là những nhãn hiệu gắn với cậu ở trong lòng anh rể tôi.”
Huỳnh Nhân im lặng, Liễu Phi Tuyết sợ liên lụy anh, thực tế, tại sao lại không phải là anh đang liên lụy đến Liễu Phi Tuyết đây?
Mà vấn đề này, cho đến hôm nay mới được Huỳnh Nhân phát hiện.
Từ khi nào, trong lòng anh có tự tin tuyệt đối mình có thể bảo vệ Liễu Phi Tuyết, nhưng bây giờ anh bắt đầu bị lung lay.
Không phải không tự tin vào thực lực của chính mình, mà là sợ hãi Liễu Phi Tuyết, xuất thân của cô cao quý, nhưng khoảng cách với thế giới gió tanh mưa máu kia của anh còn rất xa.
Sát thủ như lần trước, Liễu Phi Tuyết có thể chịu đựng mấy lần?
Trong tương lai, cô có thể vì lo lắng cho tính mạng của anh với con gái mà một lần nữa tránh mình xa hơn không?
Không có dấu hiệu, cơ thể Huỳnh Nhân run rẩy một chút, đây là một sự bế tắc, không có đáp án.
“Bây giờ cậu biết tại sao tôi lại đến đây rồi chứ?”
Ánh mắt Liễu Yến Vân thâm thúy.
“Sự nhẫn nại của anh rể tôi với cậu là có mức độ, tình cảm của cậu và Phi Tuyết còn có một đoạn đường dài phải đi, thứ có thể chia rẽ hai đứa có rất nhiều.”
Lời này rất khắc nghiệt, nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn.
Huỳnh Nhân im lặng thật lâu, từ đáy lòng cảm ơn Liễu Yến Vân.
“Cảm ơn cô.”
“Không cần cảm ơn tôi, tuy rằng trong gia tộc họ Liễu ở thành phố Yên Lăng, tôi không phải người quan trọng gì, nhưng năng lực khuyên can Liễu Nhược Ngu vẫn phải có.”
Liễu Yến Vân xua tay, nói.
“Người cậu cần cảm ơn là Minh Tuyết, là con bé không lùi bước ở bên cậu, con bé là lớp áo giáp cuối cùng của cậu, cậu phải giữ thật chặt trái tim con bé.”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân nghiêm trọng, Liễu Yến Vân nói là ‘khuyên can’, mà không phải ngăn cản.
Điều này ý nghĩa rằng Liễu Yến Vân cũng không có năng lực ngăn cản Liễu Nhược Ngu, chỉ có thể lựa lời khuyên bảo.
Liễu Yến Vân nhìn Huỳnh Nhân một cái, bỗng nhiên thở dài.
“Phi Tuyết, đứa nhỏ này, thật ra chuyện gì cũng biết, nhưng con bé vĩnh viễn không nói ra, chỉ cần biết rằng cậu không có chuyện gì, con bé đã yên tâm rồi.”
Sắc mặt Huỳnh Nhân khẽ thay đổi.
“Nói như vậy, cô đến Minh Châu, cũng là Phi Tuyết…”
“Rốt cuộc cậu cũng nhận ra được.”
Liễu Yến Vân thở dài.
“Toàn bộ gia tộc họ Liễu ở thành phố Yên Lăng đều hy vọng con bé xảy ra chuyện, con bé cũng đã chuẩn bị cả đời không bước vào Yên Lăng một bước, nhưng bởi vì cậu, con bé không tiếc hạ mặt mũi xuống tìm tôi xin giúp đỡ. Cháu gái khó lắm mới nói chuyện với tôi, người làm dì này lý nào lại không trợ giúp?”
Huỳnh Nhân nghe xong, thật lâu không nói nên lời.
Rốt cuộc anh cũng hiểu được, lần đó bác Liễu nói xong lời tàn nhẫn, Yên Lăng bên kia lại chậm chạp không có hành động, không phải nhà họ Liễu ở thành phố Yên Lăng buông lời hung ác xuống, mà là Liễu Phi Tuyết đã lén liên hệ Liễu Yến Vân, Liễu Yến Vân lại ngăn cản Liễu Nhược Ngu.