Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Chương 1459
Xích Hồng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó lại hỏi: “Cái tòa tháp Hư Không này là đế khí của Huyền Thiên tiên đế.”
“Năm đó ông cố Tô Vô Kỵ của anh cũng không có cách gì dùng được, anh sao lại có thế mở được tầng thứ nhất ra vậy, thậm chí còn có thể dùng trạng thái linh hồn để tiến vào tháp Hư Không nữa chứ?”
Xích Hồng Nguyệt nghi ngờ nói: “Theo như tôi biết thì nếu như có thế dùng trạng thái linh hồn để vào trong một vũ khí thì hoặc là thực lực người đó phải cực kỳ mạnh, vượt qua cả cấp bậc của chủ nhân vũ khí đó, hoặc là chính là chủ nhân của vũ khí đó.”
“Tháp Hư Không là vật chí bảo cỡ nào chứ, nhìn quanh các tinh vực lớn đều không tìm được cái thứ hai, dựa vào cảnh giới của anh, chắc chắn không phải là thuộc loại thứ nhất, vậy thì, chỉ còn là khả năng thứ hai…
II
Xích Hồng Nguyệt bỗng nhiên tìm ra được kết quả, mặt mũi tràn đầy chấn kinh nói: “Anh, anh chẳng lẽ là Huyền Thiên tiên đế sao?”
“Ha ha, Xích Hồng Nguyệt, không hổ là người phụ nữ của Viêm Long tiên đế, CÔ nói đúng rồi.
Tô Thương đã có thể khống chế Xích Hồng Nguyệt rồi nên đương nhiên anh không cần phải giấu diếm những chuyện này nữa, thế là anh khẽ cười nói: “Tôi chính là Huyền Thiên tiên đế, Xích Hồng Nguyệt, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn phối hợp thật tốt với tôi, để bớt phải chịu khố.”
“Phối hợp với anh?”
“Đáng chết!”
Xích Hồng Nguyệt căm ghét nhìn Tô Thương, lạnh giọng nói: “Đàn ông quả nhiên không phải là thứ tốt đẹp gì, cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà, hừ, Tô Thương, anh muốn tôi phối hợp, thì anh cứ nằm mơ đi!”
“Tôi cmn gì vậy chứ…”
Tô Thương nghe đến lời này, lập tức trợn tròn mắt.
Anh chỉ là muốn cái vòng tay trữ đồ của Xích Hồng Nguyệt thôi mà, sau đó lại hỏi đến những thông tin liên quan đến Viêm Long tiên đế.
Cái gọi là phối hợp kia chính là nghĩa như vậy, nhưng Xích Hồng Nguyệt lại tưởng là…
M* nó chứ, còn mắng ông đây cả ngày chỉ biết nghĩ đến loại chuyện đó, rõ ràng là trong lòng cô đang nghĩ về chuyện đó thì có.
Haiz.
Xã hội ngày càng bại hoại, lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa, người nào cũng có.
“Ha ha!”
Nhưng mà, Tô Thương cũng lười giải thích, hơn nữa còn cố ý đóng giả thành một tên ham mê sắc đẹp, cười nham hiểm nói: “Xích Hồng Nguyệt, hôm nay nếu như cô không chịu phối hợp thì tôi chỉ có thể thô lỗ rồi.”
“Đợi lát nữa tôi sẽ thô bạo xé nát quần áo của cô, hung hăng đè cô xuống đất, rồi từ từ lột hết những thứ đồ trên người cô xuống, từ ngoài vào trong, khiến cho cô phải hầu hạ tôi trong sự tuyệt vọng.”
“Tô Thương, anh dám!”
Xích Hồng Nguyệt trong nháy mắt hoảng rồi, khuôn mặt đẹp như ngọc bị dọa cho trắng bệch, không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước nữa.
“Đây là tháp Hư Không, tôi chính là trời, cũng chính là đất, có gì mà không dám chứ?”
Tô Thương nhếch miệng lên, vừa đi về phía Xích Hồng Nguyệt, vừa mở miệng nói.
“Anh
II
Xích Hồng Nguyệt càng thêm hoảng loạn, đồng thời không kiềm được tức giận.
Có Tô Thương làm so sánh, lúc này cô ta thậm chí không còn thấy hận Khuê Long nữa.
“Kích thích quá đi.”
“Nơi này giống như hỗn độn trong vũ trụ, hai người chúng ta ở trong cảnh tượng thế này kết hợp lại với nhau, còn kích thích hơn nhiều so với chiến đấu ở nơi hoang dã nhiều, ha ha ha.”