Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Chương 1474
Tô Thương đáng chết, anh cứ chờ tôi đó!
Trong lòng Xích Hồng Nguyệt không ngừng chửi rủa Tô Thương, nếu như nguyền rủa có thể giết chết người thì Tô Thương sớm đã chết mấy ngàn lần rồi.
Nhưng mà, mặc dù trong lòng nguyền rủa, nhưng ngoài mặt, Xích Hồng Nguyệt lại không dám đắc tội với Tô Thương, cô ta sợ lại bị giam vào tháp Hư Không.
Thế là.
Xích Hồng Nguyệt nở một nụ cười ngượng ngùng, nịnh nọt nói: “Tô Thương, lúc nãy tôi đùa với anh thôi, để cho không khí kịch tính xíu ấy mà, anh đừng cho là người khác không biết đùa chứ.”
“Thế sao?” Tô Thương nhíu mày nói.
“Đương nhiên rồi.”
Xích Hồng Nguyệt nói tiếp: “Đàn ông con trai phải rộng lượng chút, Tô Thương, anh đừng có mà nghiêm túc như vậy chứ.”
Sợ rồi.
Lúc trước Xích Hồng Nguyệt phách lối bao nhiêu thì bây giờ lại sợ bấy nhiêu.
“Thì ra là vậy.”
Tô Thương mỉm cười, sau đó thu lại tháp Hư Không, nói: “Vậy cô đi đi, sau này còn gặp lại.”
“Hừ!”
“Tô Thương, giả bộ cái gì vậy chứ, anh cứ chờ đó cho tôi, lần sau gặp mặt, tôi sẽ giẫm anh dưới chân, để cho anh biết sức mạnh của tôi.”
Xích Hồng Nguyệt chớp lấy cơ hội, xoay người mà đi, hình bóng nhanh chóng biến mất, chỉ còn giọng nói truyền tới, vẫn với giọng điệu phách lối như cũ.
“Ha ha.”
“Quả nhiên, đúng là miệng lưỡi con gái, quỷ lừa người mà, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.”
Tô Thương nhìn theo hướng Xích Hồng Nguyệt rời đi, khóe miệng khẽ nhếch mép lên cười nham hiểm…
Tô Thương đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mà thả Xích Hồng Nguyệt đi, dù sao đối phương cũng là con gái của Viêm Long tiên đế.
Hơn nữa.
Viêm Long tiên đế lại vô cùng yêu thương đứa con gái này, cưng chiều hết mực, thậm chí vì Xích Hồng Nguyệt mà đã tiêu diệt biết bao cao thủ cảnh giới tiên đế.
Bởi vậy có thế thấy được, Xích Hồng Nguyệt ở trong lòng của Viêm Long tiên đế quan trọng dường nào, để cô ta ở lại bên mình chỉ có lợi chứ không có hại.
Đồng thời, nếu như Tô Thương muốn ép Xích Hồng Nguyệt ở lại thì Xích Hồng Nguyệt chắc chắn cũng không dám cho phát nổ đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí thật.
Bởi vì Tô Thương chắc chắn, Xích Hồng Nguyệt không muốn chết, đối với một người mà họ không muốn chết thì Tô Thương có phần nắm chắc.
Nhưng Tô Thương vẫn mở tháp Hư Không thả Xích Hồng Nguyệt đi.
“Từ giờ trở đi, hành tung của cô đều bị tôi khống chế mọi lúc mọi nơi.”
Tô Thương âm hiểm cười nói: “Xích Hồng Nguyệt, cô mạo hiếm đến trái đất này, chắc hẳn là có mưu đồ khác, hoặc Viêm Long tiên đế có sự sắp đặt khác cho cô.”
“Thả cô ra, chỉ là tôi muốn xem cô rốt cuộc muốn làm gì mà thôi.”
Theo dõi.
Lúc nãy khi còn ở trong tháp Hư Không, Tô Thương đã sử dụng một thủ đoạn đặc biệt, lưu lại ấn ký của mình ở sâu trong linh hồn của Xích Hồng Nguyệt.
Từ giờ trở đi, Tô Thương mọi lúc mọi nơi đều có thể biết rõ hành tung của Xích Hồng Nguyệt, đồng thời thông qua ấn ký đó, mà anh có thể thấy được cô ta đang làm gì.
Nói cách khác là giống như trên người Xích Hồng Nguyệt đã bị gắn một camera theo dõi vậy.
Đương nhiên.
Loại thủ đoạn này, vô cùng phức tạp, cho dù là Tô Thương có linh hồn của tiên đế thì cũng rất khó thi triển thành công.
Nhưng mà cũng may, lúc đó đang là ở trong tháp Hư Không, cho nên Tô Thương có thế phát huy được linh hồn tiên dê’ ở mức cao nhất, từ đó mà thần không biết quỷ không hay thành công thi triển thủ đoạn này.