Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Chương 1556
“Em con m* nó cho dù câu cho đến thiên hoang địa lão*, sông cạn đá mòn, cũng câu không được cá!”
*Thời gian dài đằng đẵng.
Sau khi nghe Tô Tinh Hà nói Tô Du Du liền rơi vào trầm mặc, ngay cả cô bé cũng có chút không chịu được.
Quả thực.
Lưỡi câu đều không có thì làm sao câu cá, chẳng lẽ muốn để con cá cắn dây câu à, có con cá nào lại ngu như vậy…
“Cái người phụ nữ tên Tây Dao kla, chính là một bà điên, đầu óc có lỗ!”
Tô Tinh Hà tức đến nổi thở phì phò nói: “Lúc trước em nhìn thấy dì ấy rất xinh đẹp, liền muốn theo dì xinh đẹp ấy cùng một chỗ, kết quả lại bị dì ấy lừa, chạy tới cái nơi quỷ quái này.”
“Sớm biết là như vậy, thì ông đây không nên tới, tiếp tục ở lại núi cửu Phong sung sướng hơn nhiều, em bây giờ vô cùng nhớ những cô vợ nhỏ của em, cũng không biết các cô ấy hiện tại thế nào rồi, em rời núi cửu Phong lâu như vậy, các cô ấy có cắm sừng em hay không.
Tô Tinh Hà ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, vừa nói nước mắt vừa rất nhanh đã lăn dài trên má.
“Tô Tinh Hà, em lại nói mấy lời ngớ ngẩn gì vậy, em mới bao lớn chứ, còn cẳm sừng nữa chứ, sau này không được phép nói những lời này nữa.”
Tô Du Du mặc dù còn nhỏ, nhưng lại giống như chị gái trách cứ Tô Tinh Hà, sau đó lại nói: “Cũng không loại trừ có khả năng dì Tây Dao vội vàng ra ngoài làm việc nên quên cho em lưỡi câu thì sao?”
“Không có khả năng!”
“Tuyệt không có khả năng!”
Tô Tinh Hà cái đầu nhỏ lắc lư một hồi như một cái trống lắc vaajy, sau đó cắn răng nói ra: “Là dì ấy cố ý, dì ấy không muốn để cho em tu luyện trên giường băng, sợ em trở nên quá mạnh, liền cướp mất danh tiếng của dì ấy!”
“Không nên nghĩ xấu dì Tây Dao như vậy, dì ấy đối với chúng ta rất tốt, em nói em muốn ăn Hamburger, dì ấy không nói hai lời, liền ra mua về cho em rồi.”
Tô Du Du nói tiếp: “Dì Tây Dao thật chỉ là muốn rèn luyện cái tính tình của em, em câu lên một con cá là được rồi.”
“Câu cái quỷ á, không có lưỡi câu, làm sao câu?” Tô Tinh Hà mặt đen lên, chửi bậy.
“Để cho chị suy nghĩ…”
Tô Du Du suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Như vậy đi, chị có một cái chìa khóa vòng, em đem nó vuốt thẳng, lại mài mài một chút, làm thành lưỡi câu, chắc chắn như vậy có thể câu được cá.”
Nói xong, Tô Du Du liền ném cái chìa khóa vòng cho Tô Tinh Hà.
“Ha ha!”
“Quá tốt rồi, Tô Du Du, vẫn là có chị giúp đỡ, chờ anh trai đây câu được cá, lập tức cho em thêm món cá nướng!”
Tô Tinh Hà nghe nói như thế, trong nháy mắt sướng đến phát rồ rồi, vội vàng nhận lấy chìa khoá vòng.
Kỳ thực.
Cái cần câu trong tay cậu bé, đều có phao, dây, ròng rọc kéo, nhưng chính là không có lưỡi câu.
Hiện tại cộng với lưỡi câu do cậu bé chế tạo ra, đơn giản là hoàn hảo rồi.
“Ha ha, đây mới là cần câu chân chính nha.”
Tô Tinh Hà mừng rỡ như điên, vội vàng lấy cơm thừa lúc tối ra, treo trên lưỡi câu, ném vào trong nước, sau đó lại là các loại phao.
“Xong, giờ ngồi đợi cá cắn câu.”
Tô Tinh Hà lộ ra một vòng nụ cười vui vẻ, ngồi một bên cạnh đầm nước, đôi mắt nhìn chòng chọc vào cái phao, trong mắt tràn đầy chờ mong.
“Tô Tinh Hà, chị chưa từng đi xem câu cá, như thế này liền có thế câu được cá sao?”
Tô Du Du cũng nhìn theo, đồng thời tò mò hỏi.
“Đương nhiên có thể!”
Tô Tinh Hà tự tin nói: “Thấy không, chỉ cần cái phao này chìm xuống thì chắc chắn là có cá đang ăn, đến lúc đó em chỉ cần dùng sức kéo một phát, con cá liền bị câu lên, ha ha ha.”
“Hóa ra là vậy à.”
To Du Du như bừng tỉnh đại ngộ, gật gù, sau đó lại vội vàng nói: “Tô Tinh Hà, cái phao không thấy nữa, nhanh!”