Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Chương 1794
Vèo!
Vèo!
Sau đó, dưới sự soi xét của Tô Thương, có một tình cảnh quái quỷ xảy ra.
Tháp Hư Không và chìa khóa Đông Phủ, thế mà lại va chạm vào nhau, hai vật này tiếp xúc với nhau, tạo nên một luồng sáng lập lòe ở hiện trường, năng lượng mạnh mẽ tràn ngập khắp cung điện dưới đất.
Khoảng mấy phút sau, tia sáng dần yếu đi, cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.
Sau đó.
Tô Thương nhìn qua một lần nữa, kết quả phát hiện tháp Hư Không và chia khóa của Đông Phủ vẫn tiếp xúc với nhau như cũ, hơn nữa phía dưới, cũng có một chùm sáng kích thước như cái đệm cói.
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Thương nhíu mày, bỗng không nhìn ra được đây là chuyện gì, trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ.
Bất kể là tháp Hư Không hay là chìa khóa của Đông Phủ, thì hai thứ đó đều là đế khí cao cấp, không kém gì đế kiếm lúc trước của Viêm Long tiên đế.
Loại đế khí mạnh này, đương nhiên sẽ có linh khí, nhưng hiện nay hai loại đế khí này đều bị tốn hại phần nào, cho nên linh khí không thể tỉnh lại được.
Sự thay đổi kì lạ như bây giờ, Tô Thương không thể hiểu được, cũng không hiểu được tại vì sao.
“Linh khí trong chùm sáng kia, hình như đậm màu hơn so với bề ngoài, Tô Thương, hay là cháu đến đó tu luyện một phen xem sao.”
Ngô Thanh Ảnh đề nghị: “Dù sao thì vật chí bảo của cháu, cũng sẽ không hại cháu đâu. Vừa nãy một vài vết thương của cháu cũng đã hồi phục một chút rồi, bà thấy vết thương của cháu cũng không nặng nữa đâu, cho dù sau này có nguy hiểm gì, thì chỉ cần chữa khỏi cơ thể là được rồi.”
“Vâng.”
Tô Thương gật đầu, cảm thấy Ngô Thanh Ảnh nói rất có lý, nhất là câu không cần sợ vật chí bảo kia.
Câu nói này, rất quan trọng.
Thế là.
Tô Thương nhanh chân đi đến phía dưới chùm sáng, ngồi khoanh chân, sau đó lấy đá Kỳ Huyết và cây thuốc năm vạn năm ra tu luyện, bắt đầu tu luyện.
Bởi vì vết thương của Tô Thương thương quá nghiêm trọng, cho nên khi hấp thụ một cái, thời gian liền trôi qua rất nhanh.
Anh ấy chỉ muốn nhanh chóng khôi phục, nhanh chóng mạnh lên, những cái khác thì không cần suy nghĩ đến.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tõ Thương ngồi xuống hấp thụ lần này, liền quên đi hết mọi thứ.
Đợi sau khi Tô Thương đến gần chùm ánh sáng kia, Ngô Thanh Ảnh liền không thấy Tô Thương nữa, mà chỉ thấy chùm sáng kia đang tỏa ra hào quang sáng chói thôi.
Ngô Thanh Ảnh cũng không rời đi, mà chon ở lai bên canh để bảo vê.
Tuy nhiên bà ấy không phải là đối thủ của Vương Dương Minh, nhưng mấy tên tôm tép phía trước, thì vẫn có thể đối phó được.
Lúc này.
Trong chùm sáng.
Tô Thương thực sự tiến vào trạng thái tu luyện thật sự, mất ăn mất ngủ, đế tập trung tinh thần tu luyện.
Khi ở kiếp trước, anh ấy cũng bế quan tu luyện, thời gian bế quan tu luyện kéo dài đến mấy năm liền, thông thường khi bế quan, cũng phải là mười năm trở lên, thậm chí có lúc, một khi bế quan cũng phải đến trăm năm.
Lần này.
Tô Thương liền tiến nhập trạng thái kia, trong lúc mơ mơ màng màng, liền tiến nhập sâu vào trạng thái bế quan.
Dần dần, râu tóc của Tô Thương đã dài ra, trên người dính đầy cát bụi.
Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu rồi, mà quần áo trên người bầt đầu oxi hóa, rách lanh tanh bành…
Lần tu luyện này, đúng là không biết thời gian là gì.
Tô Thương cũng không cảm nhận được điều bất thường gì, mà chỉ tập trung tinh thần để trở nên mạnh hơn thôi.