Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Chương 1796
1’^_
ân.
Thế cho nên bên ngoài trôi qua một tiếng, trong cột ánh sáng sẽ đạt thời gian là hai trăm năm một cách thần kỳ.
Thay đối tốc độ của dòng chảy thời gian, đây chính là thủ đoạn cao cấp nhất. Trong tình huống bình thường, chỉ có vật phẩm nghịch thiên nào đó mới có được hiệu quả này.
Tô Thương không hề ngờ tới, rằng tháp Hư Không và chìa khoá của Đông phủ lại có thể làm được điều này.
Có điều.
Nếu vậy, vấn đề đã có thế được giải quyết một cách dễ dàng, chỉ cần có cột ánh sáng ở đây, Tô Thương sẽ có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi đột phá, không cần phải nóng vội gấp gáp nữa.
“Bây giờ mình đã đặt chân lên Chuẩn Đế đỉnh phong, trong trái đất có quy luật Đế cảnh áp chế, mình ở trái đất, e là cơ hội để thăng cấp lên Đế cảnh rất xa vời.”
Tô Thương rất nhanh đã kịp phản ứng lại, anh phân tích: “Nhưng nếu không thế đặt chân vào Đế cảnh, mình vẩn không đạt được sức mạnh chống lại Vương Dương Minh, huống chi sau lưng Vương Dương Minh còn có một Thiên Đạo Ý Chí khủng bố, đó chính là chí cường trên Đế cảnh.”
“Trước mắt xem ra, mình vẫn nên nghĩ cách để dung hợp trí nhớ cả ba đời trước đã, suy nghĩ một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì mười năm, một trăm năm, hai trăm năm. Dù sao mình cũng có nhiều thời gian.”
“Nếu thật sự không nghĩ ra được, vậy mình sẽ thử trùng kích Đế cảnh, làm trái đạo trời, Đế cảnh chứng đạo!”
Đã có mục tiêu, Tô Thương lập tức nhìn về phía Ngô Thanh Ảnh, anh nói: Ngô tiên bối, có lẽ tôi còn phái tiến vào cột ánh sáng tu luyện thêm vài tiếng, phiên tiên bối giúp tôi trân thú, đừng đế cho bất kỳ kẻ nào tới gần.”
“Được.”
Ngô Thanh Ảnh gật đầu nói: “Tô Thương, có cụ bà tôi ở đây thì cậu cứ yên tâm đi, thế nhưng cậu phải cẩn thận, có ra sao đi nữa thì cũng đừng gấp gáp, làm việc phải chậm mà chắc.”
“Vâng.”
Tô Thương gật đầu, sau đó không chần chờ nữa, lần thứ hai tiến vào trong cột ánh sáng.
Ánh sáng chợt lóe, bóng dáng Tô Thương lập tức biến mất không thấy đâu.
“Hơi thớ của Tô Thương mạnh thật, sao mới trôi qua có nửa tiếng mà cậu ta giống như là biến thành người khác vậy, hơi thở trở nên khủng bố thật.”
Nhìn theo Tô Thương biến mất, Ngô Thanh Ảnh nhỏ giọng nói: “Nhưng mà đây là chuyện tốt, hy vọng cậu ra ngoài lần nữa sẽ đạt được sức mạnh chống lại Vương Dương Minh.”
Trong khi đó.
Động phủ Đông Sơn, Giang Bắc.
Trong bí cảnh sa mạc hoang vu, kiếm Thiên Đế vẫn vắt ngang trời như cũ, ngưng đọng thời gian, khiến cho linh khí thức tỉnh không thể tiếp tục tiến hành.
Bốn người Tô Vô Kỵ, Tô Ma, Bạch Khởi và Thương Ưồng bị rơi vào nơi này, không thế ra ngoài được.
Bởi vì kiếm Thiên Đế không chỉ làm ngưng đọng thời gian, mà ngay cả không gian xung quanh cũng bị phong.
Trừ khi có sức mạnh vô cùng kinh khủng, bằng không sẽ không thế nào phá vỡ được phong cấm của kiếm Thiên Đế.
“Sư huynh, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Lúc này, Bạch Khởi nhìn về phía Thương Ưởng, lo lắng hỏi.
“Đừng nôn nóng, thời gian bị ngưng đọng, chúng ta bị phong cấm, không làm được gì cả, chi bằng cứ mau chóng khôi phục thương thế, thử xem có thể làm trái đạo trời, trùng kích Đế cảnh được không.”
Thương Ưởng nói: “Cho dù chúng ta có lo lắng đến đâu đi nữa thì cũng chẳng có kết quá, vẫn nên điều chỉnh bân thân trước đã.”
“Nhưng mà Viêm Long tiên đế đã đuổi theo bệ hạ, với thực lực của bệ hạ, nếu như bị đuổi kịp chắc chắn sẽ chịu chết.” Bạch Khởi lo lắng nói.
“Yên tâm đi, ông trời sẽ giúp những người xứng đáng, sẽ không sao đâu.” Thương Ưởng nói tiếp: “Chúng ta phải tin tưởng bệ hạ!”
“Không sai.”
Tô Ma nghe vậy, mở miệng nói: “Không cần lo lắng đâu. Theo như tôi biết được, năm đó Huyền Thiên tiên đế đã bố trí trận pháp ở khắp nơi trên trái đất, số lượng không ít hơn một ngàn trận.”
“Những trận pháp kia, mỗi một trận pháp đều có thể liên kết lại với lại, lấy toàn bộ trái đất làm cơ sở, một khi mở ra sẽ bùng phát ra lượng sức mạnh khủng
bố.”