Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 73
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Sau khi cúp điện thoại, Cung Dạ Tiêu nhìn cậu nhóc đang dán mắt vào màn hình ipad học chữ trên sofa, anh khẽ thở dài bước đến bên cạnh cậu, cậu nhóc tháo tai nghe ra ngẩng đầu nhìn bố.
“Tiểu Trạch, buổi trưa con cùng daddy đi gặp một người có được không?”
“Ai vậy ạ?” Thằng nhỏ chớp chớp mắt tò mò hỏi.
Cung Dạ Tiêu mỉm cười: “ông cố cùa con.”
“Ông cố? Là ông nội của con sao?” Cậu nhóc không hiểu lắm vai vế gia đình.
“Không phải, là cha của ông nội con, ông nội của daddy.” Cung Dạ Tiêu kiên nhẫn giải thích.
“Oa! Vậy ông cố rất lớn tuổi sao?”
“Đã gần tám mươi sáu tuổi rồi.”
Thằng nhỏ trợn mắt ngoác mồm, “Vậy ông cố không phải… là cụ già râu trắng bạc phơ sao?”
“Con thích ông như thế, daddy nghĩ, ông cũng sẽ thích con.” Cung Dạ Tiêu tự tin sự đáng yêu của con trai chắc chắn sẽ khiến ông nội yêu thích.
“ừm! Con muốn gặp ông cố.”
Buổi trưa, công việc này của Trình Li Nguyệt là một công việc tỉ mỉ. Một khi bắt đầu làm việc, cô sẽ quên hết mọi thứ và dành hết tâm trí cho nó. Khi hoàn thành phác thảo của bản thiết kế, cô nhìn vào đồng hồ ở góc dựới bên phải của máy tính, không khỏi ôm đầu.
Đã mười hai giờ rồi, con trai không gọi chứng tỏ thằng bé và Cung Dạ Tiêu đã cùng nhau ăn cơm rồi.
Tuy nhiên, cô không biết rằng vào lúc này, con trai cô đang ngồi trên xe Cung Dạ Tiêu
tiến về phía biệt thự.
Biệt thự nằm ở khu vực phía Tây, là một ngôi nhà cổ có tuổi đời hàng thế kỉ, thấp thoáng và lộ ra khí phách đế vương. Quy hoạch đất đai của mảnh đất này đến chính phủ cũng phải lách luật và không dám bước vào khu quy hoạch này. Xung quanh đã xây dựng không ít biệt thự cao cấp, giá cả đắt đỏ.
Xe của Cung Dạ Tiêu từ từ chạy vào cổng biệt thự, người quản gia khoảng ngoài sáu mươi tuổi đã dẫn theo hai người trong gia đình đến chào hỏi. Khi cửa xe mở ra, Cung Dạ Tiêu bước xuống, tay bế một bóng dáng nhỏ nhỏ.
Quản gia nhìn thấy dung mạo của đứa trẻ thì vô cùng sửng sốt, đây chắc chắn là con của Cung gia.
Giống hệt như cậu chủ khi còn bé!
“Cậu chủ, mời đi lối này.” Quản gia đưa tay làm tư thế cung kính.
Cung Dạ Tiêu sợ thằng nhỏ rụt rè, cúi xuống ôm cậu vào lòng, thằng nhỏ không
có cảm giác sợ hãi, đôi mắt to nhìn trái nhìn phải, điềm nhiên ngồi trong vòng tay mạnh mẽ của bố.
Trong đại sảnh, bóng dáng của ông nội Cung ngồi trên chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim cao cấp, đang mang một cặp kính lão có dây vàng, chòm râu được cắt tỉa sạch sẽ trông rất có tinh thần, tuy đã tám mươi sáu tuổi nhưng nước da hồng hào sáng bóng, được bảo dưỡng như mới năm sáu mươi tuổi. Đôi mắt lộ ra đằng sau cặp kính lão kia có một loại thần thái không giận tự uy làm người kính sợ.
Nhưng khi nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang đi vào, đôi mắt trầm ổn sau cặp kính lão của ông lập tức mở to gấp hai lần, ông ta đưa tay dụi lên hốc mắt, cẩn thận nhìn đứa nhỏ mà cháu trai đưa vào. Đây là đứa bé kia?
“Ồng nội.” Cung Dạ Tiêu mỉm cười ngồi bên cạnh ông ta, sau đó, kéo đứa nhỏ bên cạnh đến trước mặt, cậu bé ngẩng mặt lên nhìn người trông giống hệt như daddy len lén tò mò đánh giá ông nội Cung.
Cung Dạ Tiêu thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của con trai mình, không khỏi thấp giọng cười, “Vũ Trạch, mau chào ông cố.”
“Con chào ông cố ạ.” Giọng nói trong trẻo vô cùng bùi tai.