Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 74
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Ông nội Cung vui mừng vươn tay, kéo cậu bé đến trước mặt, một tay xoa xoa hốc mắt, đôi mắt sau cặp kính cẩn thận đánh giá đứa nhỏ.
“Giống… quá giống rồi, trông giống Dạ Tiêu lúc nhỏ như đúc, quả nhiên là con cháu nhà họ Cung.” ông nội Cung lập tức cười ha hả thành tiếng, trầm mặt nói với Cung dạ Tiêu: “Dạ Tiêu, con định giải thích việc này thế nào đây? Tại sao lại để con cháu nhà họ Cung lưu lạc bên ngoài như vậy? ■’
Cậu bé chớp chớp mắt, cảm giác được ông nội đang mắng daddy, cậu nhịn không được khẩn cầu: “ông ơi, đừng mắng daddy con, được không ạ!”
“Ông không trách mắng cha con, ông chỉ trách cha con, lúc làm gì mà để cho con bị lạc bên ngoài.” ông nội Cung thả lỏng khuôn mặt trả lời.
Nhưng cậu bé vẫn còn nhỏ như vậy! Lại nói Tiếng Trung chưa quá nhuần nhuyễn,
cậu bé nhất thời có chút khó hiểu, kỳ quái hỏi: “Tại sao ông nội lại nói con bị chảy ra bên ngoài? ồng ơi, con không phải nước đâu ạ, làm sao con có thể bị chảy được?”
Bầu không khí vốn dĩ đang nghiêm túc ngay lập tức bị cậu bé chọc cho vui vẻ, ngay cả ông nội Cung cũng bật cười ha ha, Cung Dạ Tiêu cũng cười tủm tỉm.
Cậu bé nhìn thấy ông nội và daddy đều cười, miệng nhỏ cũng cười lên, rồi nhào vào trong vòng tay của ông nội, ngẩng đầu nhìn chòm râu bạc trắng của ông, “ông ơi, râu ông dài quá! Cho con sờ được không ông? ”
Đã lâu lắm rồi ông nội Cung mới bế một đứa trẻ nhỏ như vậy, đưa tay ra đón, Cung Dạ Tiêu không khỏi lo lắng nói: “ông ơi, ông đừng bế cháu”.
“Làm sao? Chắt trai của ông, còn sợ ông không ôm nổi à?” Nói xong, ông nội Cung âu yếm nhìn đứa nhỏ trong vòng tay mình, từ nhỏ ông đã thương thằng cháu đích tôn Cung Dạ Tiêu nhất, nên phần thương yêu này tự nhiên cũng được truyền sang cậu bé.
Cung Dạ Tiêu cũng để ông bế tùy thích, đồng thời cảm giác căng thẳng từ trên đường đến đây đã giảm không ít, có vẻ như đứa nhỏ này tự nhiên khiến người yêu thích,
“Nói cho ông biết, mấy năm nay con sống có tốt không? Có bị người ta ức hiếp không?” ông nội Cung nhìn chắt trai nhỏ của mình, hỏi.
Cậu bé chợp chớp mắt, gật đầu nói: “Mommy rất tốt với con.”
Trong mắt ông lão hiện lên một tia kinh ngạc, đứa nhỏ thích mẹ của nó đến vậy sao?
“Tiểu Trạch, để bác quản gia đưa con đi dạo một vòng, daddy có vài lời muốn nói với ông cố của con.”
Cậu bé ngoan ngoãn nhảy ra khỏi lòng ông cố, ông lão nhìn đứa chắt vui vẻ, yêu thích không ngớt, đưa tay ra đỡ sợ nó đụng phải đầu.
Anh chàng nhỏ bé được quản gia dẫn ra vườn, trong phòng khách yên tĩnh không
khí trở nên trang nghiêm đôi chút, ông nội Cung ánh mắt đổ dồn vào cháu trai, “Mẹ của đứa trẻ đã từng kết hôn phải không? Lúc con và cô ấy với nhau cô ta còn chưa li hôn?”
Ánh mắt man đầy ý trách móc.
Cung Dạ Tiêu không ngờ rằng tin tức của ông nội linh thông đến mức này, vậy mà tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện về Trình Li Nguyệt.
“Lúc đó con đã bị đánh thuốc mê, gặp cô ấy trong một khách sạn trong tình trạng tỉnh tỉnh mê mê. Chỉ khi gặp cô ấy trong khách sạn, mới có Tiểu Trạch.” Cung Dạ Tiêu bình tĩnh giải thích về những kẻ đã bỏ thuốc anh, anh tin rằng ông nội đều biết rõ.
“Nói cho ông hay, con làm sao gặp lại được thằng bé.” ông nội Cung đối với chuyện này càng thêm tò mò, trái đất rộng lớn như vậy, cha con có thể ngàn dặm gặp nhau, thật là trùng hợp.
Thành thật mà nói, suy nghĩ ban đầu của Cung Dạ Tiêu là Trình Li Nguyệt cố tình sắp xếp thằng bé đến bên cạnh mình. Có
lẽ bốn năm trước cô ấy đã nhớ kĩ anh rồi nên cố tình muốn để đứa trẻ tiếp cận anh vì những lợi ích và gia thế của anh.
Nhưng sau khi ở bên nhau, ý niệm này hoàn toàn bị anh xua tan, chỉ có thể nói hai cha con gặp nhau hoàn toàn là do duyên số, mà cố gắng nhất chính là tên tiểu tử kia, không chỉ nhổ tóc đưa cho anh đi xét nghiệm ADN, còn dám xông tới trước mặt anh không run không sự giới thiệu mommy của nó cho anh.
Cung Dạ Tiêu nghĩ lạl mà kinh, nếu anh không chịu làm kiểm tra ADN thì anh và con trai của mình sẽ phải chia lìa cả đời này.
May mắn thay, anh đã đưa ra một quyết định chính xác.
Nghe vậy, ông nội Cung cũng vô cùng tán tưởng cậu bé, “Không ngờ cháu của nhà họ Cung chúng ta lại thông minh như vậy, mới ba tuồi mà đã biết suy nghĩ như vậy rồi.”
Nói xong, ông ta lại cau mày suy nghĩ hỏi: “Thằng bé có vẻ hơi dựa dẫm vào mẹ
quá?’