Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 75
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Tiểu Trạch được Trình Li Nguyệt tự mình nuôi lớn, tất nhiên là phụ thuộc vào cô ấy.”
“Nếu trực tiếp đưa thằng bé về nuôi ở nhà họ Cung, cô ấy có ý kiến gì không?” ông lão bình tĩnh hỏi.
Cung Dạ Tiêu đương nhiên biết tính toán của ông mình. Đây cũng chính là suy nghĩ của anh khi biết đứa nhỏ tồn tại. Anh muốn đưa thằng bé về nhà họ Cung và cắt đứt quan hệ với mẹ nó. Nhưng giờ phút này, suy nghĩ của anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ, anh tha thiết nói: “ồng ơi, Tiểu Trạch còn quá nhỏ không thể sống tách biệt với mẹ, nên chúng ta có thể đợi vài năm sau lại nói chuyện này được không?”
“Chính là bởi vì nó còn quá nhỏ, cho nên càng dễ tách ra với mẹ của nó, nếu như lớn hơn lại càng khó hơn.” ông nội Cung thở dài, “Con nói với mẹ đứa bé, cô ấy đã sinh cho nhà họ Cung người thừa kế, nhà họ Cung chúng ta tuyệt đối sẽ không qua loa với cô ấy. ”
Cung Dạ Tiêu đương nhiên không thể nói
với ông nội rằng Trình Li Nguyệt không cần tiền, chỉ cần đứa con trai này, thế nhưng sợ ông nội sẽ dùng nhiều cách tàn nhẫn hơn, anh lo lắng Trình Li Nguyệt sẽ không chịu nổi.
Cung Dạ Tiêu suy nghĩ một hồi, trầm giọng cầu xin: “Ông ơi, hãy để mẹ con Tiểu Trạch sống với con một năm. Con muốn chuyển sự phụ thuộc của Tiểu Trạch lên người con. Như vậy, tương lại Tiểu Trạch trở lại nhà họ Cung cũng dễ dàng hơn đối với thằng bé. Dù Tiểu Trạch mới ba tuổi nhưng nó nhạy bén thông minh hơn những đứa trẻ bình thường. Nếu ông để thằng bé biết rằng chúng ta muốn cắt đứt quan hệ giữa mẹ con họ, con sợ trong lòng nó sẽ cỏ khúc mắc, cả đời này sẽ hận chúng ta.”
Ông nội Cung híp mắt nghĩ nghĩ, rồi gật đầu nói: “Cũng tốt, nhưng phải nhớ rằng không được phép dây dưa với mẹ của thằng bé, sau một năm hãy đưa cho mẹ nó một khoản tiền rồi để cô ta từ bỏ quyền nuôi con, từ nay về sau cắt đứt quan hệ với đứa nhỏ! ”
Cung Dạ Tiêu thầm cắn răng, cách làm của ông nội, nếu đứng trên góc độ của nhà họ Cung thì không phải là chuyện quá to tát, nhưng nếu xét từ góc độ của Trình Li Nguyệt, đây thực sự là một cách làm quá tàn nhẫn.
“Dạ Tiêu, hiện tại con đã là chủ nhân của nhà họ Cung, tương lai nữ chủ của nhà họ Cung không thể là một người phụ nữ đã ly hôn không rõ lai lịch. Đặc biệt, chồng cũ của cô ta còn là người nhà họ Lục.” Nghĩ đến nhà họ Lục, ông nội Cung có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Ồng ơi, hiềm khích của ông và nhà họ Lục cũng đã qua nửa thế kỷ rồi, ông còn nhớ làm gì?” Cung Dạ Tiêu khuyên nhủ. Dù không biết chuyện xưa về ông nội và Lục gia, nhưng trong ấn tượng của anh, ông nội dường như có quan hệ vô cùng tệ với nhà họ Lục.
“Hừ, tóm lại là ông không thích người có họ Lục. Mẹ của đứa nhỏ đã gả cho người họ Lục, nên ông càng không thích, ông biết bây giờ con gần gũi với mẹ của đứa trẻ khá nhiều. Con nên chú ý cẩn thận một chút, đừng vượt quá ranh giới, ’’ông nội
Cung cố chấp nói.
Dưới vẻ đẹp trai trầm lặng của Cung Dạ Tiêu, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, anh ấy gật đầu, “Con sẽ ghi nhớ.”
“Ông thích thằng nhỏ. Trông rất giống con khi còn nhỏ. Đôi lông mày, nét mặt hệt như tạc ra từ một khuôn.” Nhắc tới đứa chắt nhỏ nét mặt ông nội Cung trở nên hiền lành ôn hòa. Đâu còn dáng vẻ uy nghiêm, mạnh mẽ vừa rồi.
“Đôi mắt của thằng bé không giống của con, giống mẹ của nó.” Cung Dạ Tiêu vặn lại.
Ồng nội Cung liếc nhìn anh một cái, chống nạng đứng dậy, “ông đi chơi với thằng bé đây, con xuống bếp nhắc người làm, nấu mấy món thằng bé thích.”
“Ông nội, ông muốn bên cạnh thằng bé, bảo quản gia đưa nó vào là được mà.” Cung Dạ Tiêu đứng dậy dìu ông.
“Không cần, không cần, ông tự mình đi.” Ông nội Cung nói xong, hai tay chống nạng đi ra ngoài.
Cung Dạ Tiêu ở phía sau bước vào bếp dặn dò đầu bếp làm vài món ăn nhẹ.
Sau khi nói xong, anh ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú lâm vào trầm tư.
Trong vườn, Tiểu Trạch tìm thấy một chú chó Shiba Inu xinh đẹp, đây là thú cưng của ông cố, không ngờ chú chó này lại rất thông minh, nhìn thoáng qua đã xác định cậu bé người trong nhà, không chỉ đi theo cậu bé vui đùa mà con ở trên sân còn chơi bóng cùng nhau.
“Đứa nhỏ này, có sức sống, cùng Sài Sài chơi vui vẻ như vậy.” ông nội Cung khen ngợi.
“Lão gia, thằng bé thật tốt bụng, lớn lên nhất định là một thiếu gia tốt!” Quản gia cảm thán.
Ông nội Cung hơi tiếc nuối, đáng lẽ chính mắt ông phải nhìn thấy thằng bé lớn lên, nhưng nghĩ đến có một đứa chắt dễ thương thông minh như vậy cũng thấy mãn nguyện rồi.
Sau bữa trưa, Trình Li Nguyệt đứng trước
cửa sổ kính suốt từ sát sàn của công ty uống một tách cà phê, đôi mắt không khỏi nhìn về phía tòa nhà cao ngất đối diện, tưởng tượng như con trai mình đang ở đó, cô mím môi cười, trong mắt đong đầy dịu dàng.
Cô đã cân nhắc rất kỹ lời đề nghị của Cung Dạ Tiêu. Thực tế, sống trong nhà của anh ấy là biện pháp tốt nhất để đảm bảo sự an toàn của con và cô. Ngôi nhà nhỏ của cô có lẽ phải để không rồi. Con trai là người mà cô coi trọng hơn cả mạng sống. Làm sao cô có thể mặc kệ sự an toàn của con trai mình chỉ vì ghét Cung Dạ Tiêu?
Nghĩ đến đây, Trình Li Nguyệt lập tức ngồi lại trước máy tính, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ vài lần trên bàn phím, tìm kiếm thông tin của nhà họ Cung.
Thông tin về nhà họ Cung ít đến đáng thương, sau khi tìm kiếm khắp trên mạng chỉ có hai trang có thông tín về nhà họ Cung, làm Trình Li Nguyệt vô cùng ngạc nhiên. Cô ẩn mở một tư liệu được công daddy vài năm trước, mô tả đơn giản về cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế của nhà họ Cung, nói đến việc nhà họ Cung
sắp diễn ra cuộc chiến tranh giành quyền kế vị sắp bắt đầu, còn những thứ khác không hề nhắc đến.