Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 78
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Trình Li Nguyệt cảm thấy rẩt biết ơn.
Khoảng 5 giờ 50, Trình Li Nguyệt đến tòa nhà Thiên Hưng, trong mắt Cung dạ Tiêu, đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ chẳng đáng là gì, nhưng trong mắt người bình thường như Trình Li Nguyệt, nó đã là một bữa tiệc sớn siêu sang trọng rồi.
Sau khi quẹt thiệp mời vào cửa, Trình Li Nguyệt chậm rãi bước vào đại sảnh lộng lẫy bức, trong đại sảnh trưng bày hàng trăm tác phẩm lớn nhỏ, Trình Li Nguyệt liếc nhìn y phục của người phục vụ, quả nhiên là như vậy. Sơ mi trắng và quần tây đen, các nữ khách mời đều mặc váy dạ hội duyên dáng thanh lịch, tay cầm ly champagne, tao nhã thưởng thức những bức tranh.
Cô thực sự phải biết ơn vì sự hiểu biết sâu rộng của Linda, nếu không, cô đến đây trong bộ đồ kia, chẳng phải cô chỉ trông giống như một người phục vụ thôi sao?
“Tiểu thư, xin hỏi cô muốn uống gì?” Một cô phục vụ trẻ hỏi.
“Champagne, cảm ơn!” Trình Li Nguyệt cong khóe môi cười đáp.
Cầm trên tay một ly champagne, Trình Li Nguyệt bắt đầu ngắm những bức tranh và từ từ đánh giá . Cảm giác này thật thư thái, có chút thích thú giống như cô tìm được một nguồn cảm hứng ngẫu nhiên từ trong những bức tranh.
Trình Li Nguyệt đang ngưỡng mộ ngắm nhìn một bức tranh trong lúc cô không hay biết rằng hình dáng của cô cũng đã trở thành bức tranh đẹp trong mắt một người đàn ông. Một vài nhiếp ảnh gia đã chĩa máy ảnh vào cô và chụp tấm lưng xinh đẹp quyến rũ của cô. Người đàn ông trẻ tuổi kia đương nhiên muốn nhân cơ hội làm quen với người đẹp.
Mặc dù xem triển lãm tranh là một loại hình thưởng thức nghệ thuật, nhưng đối với nghệ sĩ, cái gì đẹp họ đều thưởng thức, vì vậy vẻ đẹp của Trình Li Nguyệt khiến họ muốn lại gần cô hơn.
Trình Li Nguyệt đang ngắm một bức tranh, một người đàn ông cao ráo đẹp trai bước tới đứng sau lưng cô bình luận về bức
tranh mà Trình Li Nguyệt đang thưởng thức. “Đặc điểm của bức tranh này là sự ngẫu nhiên giao thoa giữa tự do và ràng buộc. Có vẻ như nghệ sĩ này là người phóng khoáng không chịu ràng buộc ”.
Trình Li Nguyệt tự nhiên đáp lời anh: “Đó là những bức tranh đầu tay của Ferrero thể hiện một quan niệm nghệ thuật rất đẹp.”
Người đàn ông kia thấy cô trả lời, không khỏi vui mừng tiếp lời, “Xem ra tiểu thư đã tìm hiểu khá nhiều về bức họa.”
“Vì liên quan đến sự nghiệp của tôi, nên tôi cũng chú ý hơn.” Trình Li Nguyệt cong cong môi cười tao nhã thanh thoát.
“Tôi lại không hiểu biết nhiều lắm về phương diện này, không biết tiểu thư đây có bằng lòng để tôi đi cùng cô thưởng thức triển lãm hay không?” Người kia lập tức muốn tìm cơ hôi đến gần cô hơn.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng, “Cô ấy đã có người đi cùng rồi.”
Giọng nói này… Trình Li Nguyệt đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy đằng sau mình không biết Cung Dạ Tiêu đã đứng đó từ lúc nào, sắc mặt của anh có chút âm trầm.
Trình Li Nguyệt khẽ nhở nhìn đôi mắt của cô, tại sao anh lại đến đây?
Người đàn ông kia rõ ràng không biết Cung Dạ Tiêu, nhưng anh ta vẫn sợ hãi trước khí thế của anh, anh ta vội vàng cười cười rồi cao lỗi rời đi.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, giọng điệu châm chọc:”Cũng biết cách thu hút ong bướm đấy!”
Trình Li Nguyệt không rõ anh ta tại sao lại như vậy, bị nghẹn một chút, cô cau mày hỏi:”Tiểu Trạch đâu? Tại sao anh không ở cùng thằng bé?”
“Tiểu Trạch đang ăn tối ở nhà với ông nội, không cần lo lắng.” Cung Dạ Tiêu nhẹ giọng đáp.
Trình Li Nguyệt hơi giật mình, ở nhà ông
nội? Tiểu Trạch đã gặp những người trong nhà họ Cung rồi?
“Vậy còn anh… anh ở đây làm gì?” Trình Li Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, một thành phố lớn như vậy không thể nào là tình cờ gặp phải!
“Cô nghĩ chỉ cỏ cô mới được mời à? Tôi không được mời sao?” Cung Dạ Tiêu không muốn nói với cô rằng anh đã cố ý đến đây, để tránh không làm cô tự cao.
Trình Li Nguyệt nghe giọng điệu có phần hung hăng của anh, mím mím cái miệng nhỏ nhắn “Ồ!”, Sau đó cô phớt lờ anh tiếp tục chuyển sang ngắm bức tranh tiếp theo.
Đôi mắt Cung Dạ Tiêu hơi nheo lại, một cỗ bất mãn dâng trào, người phụ nữ này phản ứng như vậy là sao?
Cung Dạ Tiêu cầm lấy một ly rượu vang đỏ từ người phục vụ bên cạnh, rồi bước tới chỗ cô, anh không có hứng thú với việc thưởng thức tranh ảnh, nhưng đêm nay anh rất quan tâm đến cô.
Cởi bỏ bộ đồ chuyên nghiệp cứng nhắc, chiếc váy dạ hội màu xanh nước biển này
có vẻ rất hợp với cô ấy, tuy rằng thiết kế của chiếc váy dạ hội không phải hàng đầu, nhưng mặc trên thân hình xinh đẹp trắng trẻo của cô cũng trở nên lộng lẫy hơn bất cứ thiết kế đẳng cấp nào. Trông cô đêm nay giống như một con búp bê pha lê động lòng người.
Trình Li Nguyện vẫn đang chiêm ngưỡng bức tranh, nhưng cô rất khó chịu, bởi vì có một đôi mắt sắc bén ở bên cạnh luôn nhìn chằm chằm vào cô ấy, bị nhìn như vậy bất kỳ ai cũng không thể thoải mái nổi.
Trình Li Nguyệt quay đầu lại nhìn người đàn ông quấy rối cô, “Anh nhìn đủ chưa!”