Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 82
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Trình Li Nguyệt ở phía nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, trong hơi thở của cô tràn ngập hơi thở của đàn ông kia, cô lau khóe miệng, não vẫn choáng váng do không đủ không khí.
Cung Dạ Tiêu từ trong cửa đi ra, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của anh căng lên, dường như anh đang chịu đựng một điều gì đó rất khó chịu.
Nụ hôn vừa rồi khiến anh say đắm động tình, lại không có đường phát tiết, chuyên này quả là một loại cực hình đối với đàn ông như anh.
Trên ban công Trình Li Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô thực sự thề rằng cô không muốn ở bên người đàn ông này nữa, nhưng cô muốn đón con trai mình, cô không thể để con trai cùng anh ta ở lại nhà họ Cung.
Cô hít sâu mấy hơi, buổi triển lãm bị người đàn ông này phá hỏng hoàn toàn, nhìn thoáng đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi.
Cô bước ra với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thấy anh đang dựa vào cột bên cạnh hành lang hút thuốc, làn khói nhuộm lên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh, càng thêm tà mị nguy hiểm.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhìn vẻ mặt u ám của cô, anh cắm điếu thuốc xuống bệ gác tay bên cạnh rồi dẫn cô lên xe.
Cung Dạ Tiêu lái chiếc Rolls-Royce, rộng rãi thoải mái, Trình Li Nguyệt mở cửa ngồi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng ra ngoài cửa sổ, trưng vẻ mặt lạnh nhạt với người đàn ông bên cạnh.
Cung Dạ Tiêu điều khiển vô lăng một cách uyển chuyển, trong đầu nhớ lại những gì vừa xảy ra, thực ra anh cũng có chút khó chịu về những gì anh đã làm với cô vừa rồi, nhưng giải thích và xin lỗi đều là chuyện anh không quen nên anh vẫn nhịn chưa nói ra một lời xin lỗi.
Điều này khiến bầu không khí trên các toa dọc đường trở nên nặng nề lạnh nhạt, làm người ta khó thở.
Mười phút trước khi Cung Dạ Tiêu đến nhà họ Cung, anh đã gọi điện cho quản gia, sau khi anh trao đổi với người bên kia điện thoại vài câu thì tốc độ của anh chậm lại, cuối cùng anh ấy mới đáp một tiếng “Được rồi!” rồi cúp điện thoại.
Trình Li Nguyệt quay lại nhìn anh với đôi mắt to trong veo, “Có chuyện gì vậy?”
“Con trai hôm nay kiệt sức nên đã ngủ
quên trên giường của ông tôi. ông tôi muốn để nó ngủ ở nhà họ Cung tối nay.”
Khi nghe xong Trình Li Nguyệt ngay lập tức trở nên lo lắng, “Không được.”
Cung Dạ Tiêu nheo nheo mắt, biết cô đang lo lắng điều gì, anh nhíu mày nói: “Chỉ là để cho thằng bé ở với ông nội tôi một đêm mà thôi.”
“Không được, tôi muốn mang con trai về.” Trình Li Nguyệt nhấn mạnh, cô không muốn con trai mình qua lại quá gần với nhà họ Cung.
“Trình Li Nguyệt, đừng quên, Tiểu Trạch là người của nhà họ Cung, sớm muộn gì cũng sẽ trở về nhà họ Cung.” Cung Dạ Tiêu muốn cô hiểu rõ đạo lý này sớm hơn, sau này có thể buông tay dễ dàng hơn.
Trình Li Nguyệt vừa nghe xong ngay lập tức trở nên tức giận, nước mắt cô nháy mắt trào ra, “Ai nói, nó là con trai của tôi.”
Cung Dạ Tiêu dao động, mặc dù đèn trong xe không đủ sáng, nhưng nước mắt của cô ấy như giọt sương sáng ngời, chảy xuôi
xuống, cô nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đẫm lệ, “Tôi mặc kệ, tôi muốn gặp con, tôi muốn gặp nó ngay bây giờ
Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhìn cô chằm chằm vài giây, một tia đau xót bất tri bất giác xẹt qua đay mắt sâu thẳm của anh, anh khẽ thở dài, cầm điện thoại trong hộc trên xe lên bấm gọi cho nhà họ Cung.
Quản gia trả lời điện thoại, “Alo, thiếu gia, cậu có việc sao?”
“Tôi sẽ đón đứa nhỏ, ông nói với ông nội một tiếng.” Cung Dạ Tiêu nói xong liền cúp điện thoại.
Nước mắt Trình Li Nguyệt vẫn còn đọng ở khóe mắt, trên cằm còn có vài giọt lệ, Cung Dạ Tiêu ma xuôi quỷ khiến đưa tay sờ sờ cằm của cô, có chút quở trách, “Sao còn khóc nhè hơn con trai như vậy?”
Những lời này làm cho Trình Li Nguyệt lại quay mặt sang một bên, không muốn để ý tới anh.
“Được rồi, tôi đón con trai ra, cô ở trên xe đợi.” Cung Dạ Tiêu nhẹ giọng an ủi, anh sợ nước mắt của phụ nữ, nhất là người phụ
nữ này, vừa rồi làm cho tâm tình anh trực tiếp rối loạn.
Trình Li Nguyệt lau nước mắt nhìn chiếc xe chạy vào cánh cổng sắt khang trang, ngôi nhà này không phải nhà cao cửa rộng mà là một ngôi nhà cổ, mang hơi hướng cổ kính.
Cung Dạ Tiêu đậu xe ở cửa, bước xuống.
Cung Dạ Tiêu bước vào đại sảnh, chào quản gia một tiếng rồi lên lầu, đến phòng ngủ chính, nhìn thấy ông nộ đang chống nạng ngồi bên giường, nhìn đứa trẻ đang say ngủ, không biết đang suy nghĩ miên man cái gì, chiếc sô pha bên cạnh bày đầy đồ chơi trẻ con.
“Ông ơi.” Cung Dạ Tiêu bước vào gọi.