Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 83
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Ông nội Cung trong phòng lập tức ra dấu suỵt, “Đừng làm ồn Tiểu Trạch.”
“Ông nội, con đến đây đón nó. Nửa đêm thức dậy nếu không tìm thấy mẹ, thằng bé sẽ khóc.” Cung Dạ Tiêu thì thầm.
“Không đến mức đó chứ!” Đương nhiên
ông nội Cung không cam lòng để đứa chắt của mình bị đưa đi.
Cung Dạ Tiêu gật đầu, vội nói: “Thằng bé chỉ ngủ thiếp đi vì kiệt sức thôi, nếu tỉnh lại mà không thấy mẹ, nó sẽ khóc toáng lên.”
Õng nội Cung nhìn đưa nhỏ đang ngủ, đành phải nhượng bộ, “Được rồi! Đưa nó về đi! Sau này thường xuyên mang nó lại đây chơi với ông.”
“Dạ!” Cung Dạ Tiêu đáp, cúi người bế con trai đang ngủ. Cậu bé hơi tỉnh, dụi mắt, thấy Daddy đang ôm mình, giọng nói có chút nghẹn ngào tủi thân, “Mommy đâu ạ?”
“Mommy đang đợi con ở nhà.” Cung Dạ Tiêu cất giọng an ủi.
Ông nội Cung thấy đứa nhỏ vừa tỉnh dậy đã tìm mẹ thì thở dài một hơi.
Cậu bé choàng tay qua cổ Cung Dạ Tiêu, dường như giậc mình nhận ra mình ngủ quên mất, dù buồn ngủ đến mấy cũng không nhắm mắt nữa.
Tạm biệt ông nội.” Cung Dạ Tiêu nói với
cậu.
Đứa nhỏ đã mất hết sức lực, vẫy nhẹ bàn tay nhỏ bé của mình, nép vào vòng tay của anh, chớp chóp mắt đáng thương, Cung Dạ Tiêu đã ôm nó đi ra ngoài, đi thẳng đến chiếc xe ên cạnh.
Cung Dạ Tiêu mở cửa ghế phụ, đặt cậu bé vào vòng tay của Trình Li Nguyệt, khi thấy mẹ ở đó, cậu lập tức choàng tay qua cổ cô dụi khuôn mặt nhỏ vào lòng mẹ, “Mommy ơi, mommy… mommy cũng ở đây.”
Trình Li Nguyệt ôm chặt con trai của mình, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút, ôm lấy cậu bé, không nói gì hôn một cái thật kêu. Cậu bé cũng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ. Cánh tay, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, đôi mắt to ánh lên đầy thương nhớ.
Lúc Cung Dạ Tiêu lên xe, nhìn thấy hai mẹ con quấy láy nhau, anh không khỏi ghen tị với con trai mình, chỉ sợ chỉ có con trai mới có thề làm cho cô vui vẻ như vậy!
Trình Li Nguyệt xoa đầu cậu bé nói:
“Ngoan, mau ngủ đi!”
Cậu bé chắc chắn bị đánh thức, cô sợ nó mệt.
Cậu bé yên tâm nằm trên tay mẹ, một đôi tay nhỏ bé vươn ra ôm má Trình Li Nguyệt, đôi mắt to chớp chớp, không ai có thể cho nó sự an tâm và tình yêu thương này.
Chỉ cần mẹ thôi.
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu tối tăm nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên ý nghĩ phức tạp.
Trở lại nhà của cô Cung Dạ Tiêu dừng xe, đi vòng qua tính ôm lấy con trai trong lòng Trình Li Nguyệt, cô đã ôm suốt dọc đường nên anh sợ cô mệt.
“Không, tôi có thể ôm nó.” Tôi không biết, Trình Li Nguyệt sẽ không để anh ôm thằng bé.
Cung Dạ Tiêu sững sờ vài giây, người phụ nữ này bây giờ đã đề phòng anh rồi sao?
Anh phải xoay người sang đứng một bên. Cậu bé đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của mẹ. Dù Trình Li Nguyệt hơi đau ở tay nhưng cô vẫn nhất quyết bế con trai lên
lầu, thậm chí còn bế con vào phòng ngủ của cô không để con ở phòng ngủ chính.
Cung Dạ Tiêu nhìn theo, cau mày, nhưng anh tính toán vì hôm nay cô đã khóc một lần.
Đêm nay Cung Dạ Tiêu trằn trọc mãi không ngủ, trong đầu anh có quá nhiều thứ, tất cả về người phụ nữ ấy và con trai, nhưng có một điều anh dường như rất kiên định.
Trong căn phòng khác, Trình Li Nguyệt vẫn chưa ngủ ngay, cô mở mắt nhìn con trai bên cạnh không chớp mắt, trong lòng cô cũng có một niềm tin vững chắc rằng dù sao cô cũng sẽ không xa con trai mình.
Sáng sớm hôm sau.