Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 85
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Không đau đâu, vết thương nhỏ thôi, quay
lại bôi ít thuốc là được.” Cho dù Trình Li Nguyệt đang rất đau, nhìn thấy con trai khóc cô cũng có thể nói thành không đau.
Cung Dạ Tiêu bước xuống, cậu bé bẹt miệng nói với anh: “Daddy ơi, mommy bị thương.”
Đôi con ngươi âm u của Cung Dạ Tiêu nhìn Trình Li Nguyệt, “Sao em lại bất cẩn như vậy?”
Trình Li Nguyệt có chút chột dạ, vừa rồi lơ đễnh bước lên bậc thềm nên mới thành như vậy.
Cung Dạ Tiêu nói với con trai đang lo lắng đến nỗi nước mắt rơi lã chã, “Tiểu Trạch, con có thể tự mình xuống núi được không?”
“Được ạ!”
“Được rồi, đi thôi!” Cung Dạ Tiêu nói xong liền bước xuống trước mặt Trình Li Nguyệt, “Lên đi.”
Trình Li Nguyệt nhìn theo tấm lưng rộng của anh mà tim đập lỡ vài nhịp, anh định
cõng cô xuống núi sao?
“Mommy, nhanh lên! Để daddy cõng xuống núi” Cậu bé nói với cô.
“Không, tôi có thể tự đi được.” Trình Li Nguyệt không nhận phần ân tình này của anh, đêm qua anh nói rằng anh sẽ đưa con trở về nhà họ Cung, cô dường như đã vô tinh phòng bị anh.
Trình Li Nguyệt run rẩy đứng dậy, hai cánh tay mạnh mẽ của Cung Dạ Tiêu đỡ eo cô rồi cõng cô lên lưng, Trình Li Nguyệt bị bất ngờ phải vươn tay ra ôm lấy cổ anh. Người này cứ như vậy ép lẩy cô cõng lên rồi.
“Cung Dạ Tiêu, anh để tôi xuống, tôi đã nói tôi có thể đi.” Trình Li Nguyệt chật vật phản đối.
Mông của cô đã bị một lòng bàn tay lớn vỗ hai lần, “Ngoan ngoãn chút đi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trình Li Nguyệt ừng hồng, cậu bé nghiêm túc đi phía trước, không nhìn thấy sự bối rối của mẹ ở đằng sau.
Trình Li Nguyệt không dám giãy giụa nữa, Cung Dạ Tiêu cõng cô xuống núi trở về biệt thự, Trương Đức lấy hộp thuốc lên, Trình Lí Nguyệt đang ngồi trên ghế sô trên đầu gối được bôi thuốc đỏ. May mắn miệng vết thương không sâu.
“Mommy, hôm nay đừng đi đâu nữa.
Chúng ta chỉ chơi ở nhà thôi nhé?” Cậu bé cảm thấy có lỗi với mẹ, thậm chí không muốn chơi gì nữa.
Trình Li Nguyệt cũng không nói nên lời, mới sáng sớm đã làm tổn thương chính mình như thế này còn làm cho con trai lo lắng như vậy.
Một lúc sau, người giúp việc dọn bữa sáng lên, Trình Li Nguyệt, con trai và Cung Dạ Tiêu cùng nhau ăn sáng.
Lúc ăn sáng, Cung Dạ Tiêu tò mò hỏi cô: “Khi nãy chạy bộ, cô đã nghĩ gì mà ngẩn ngơ như vậy?”
“Không nghĩ gì cả.” Trình Li Nguyệt nhàn nhạt đáp.
Nhưng rõ ràng anh sẽ không tin cô, những
bậc thang lớn như vậy, bằng phẳng như vậy mà cô còn có thể ngã, trừ khi cô đang lơ đãng.
Sau khi ăn sáng xong, cậu bé không lên lầu chơi đồ chơi, mà ngồi bên cạnh Trình Li Nguyệt, nhìn chằm chằm vào vết thương của cô cầu mong cho chân cô nhanh chóng lành lại.
Cung Dạ Tiêu đưa ipad cho hai mẹ con, Trình Li Nguyệt cũng rất nhàn nhã, cô và con trai đang cầm ipad, cậu bé đang chơi 300 bài hát nhạc thiếu nhi, Trình Li Nguyệt đang xem tin tức. Cung Dạ Tiêu quay lại thư phòng để giải quyết công việc.
Trình Li Nguyệt chỉ cho con trai chơi ipad một tiếng rồi lên lầu chơi, không được xem lâu quá.
Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, một tiếng sau thả ipad xuống chạy lên lầu lấy máy bay điều khiển từ xa ra vườn chơi, Trình Li Nguyệt cũng không xem nữa, bước chậm chậm vào vườn muốn ở bên cạnh xem con trai chơi đùa.
Hai ngày nghỉ cuối tuần cứ thế trôi qua.