Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 86
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Cung Dạ Tiêu cũng ở nhà, đến tối lại cùng cô tranh ngủ chung với con, cậu bé đòi buộc ba ngươi phải ngủ cùng nhau, Trình Li Nguyệt còn đang bị thương, cậu bé không muốn ba người ngủ chung giường vì sợ đêm sẽ vô ý đè lên chân cô.
Nháy mắt thứ hai đã đến, nghỉ hè cũng đã trôi qua, ngày này là lúc học sinh báo danh đi học lại, nên Tiểu Trạch phải đến trường.
Hôm này Trình Li Nguyệt đã xin Linda cho cô nghỉ một ngày, Cung Dạ Tiêu đã sắp xếp cho người hoàn thành thủ tục nhập học của con trai, bây giờ Trình Li Nguyệt chỉ cần cùng con trai đi thăm trường mới.
Danh tiếng của trường học không được cho là quá cao, nhưng là một ngôi trường đủ khiến người ta nghe đến đã tặc lưỡi,
trong trường, những dãy phòng học nối tiếp nhau, có cấu trúc khá phổ biến, phong cách giảng dạy cũng vô cùng tốt, tiền học phí một năm cao.
Nhưng số tiền học phí này chỉ bằng một cái búng tay đối với người giàu, đối với người có tiền, điều quan trọng nhất là sự an toàn và chất lượng giáo dục con cái của họ, đặc biệt là sự an toàn, điều mà bọn họ quan tâm nhất.
Trình Li Nguyệt nhìn xung quanh so sánh nó với trường mẫu giáo công lập, thực sự cách xa một trời một vực hoàn toàn không thề so sánh được.
Cậu nhóc không thích đi học lắm, suốt ngày cứ chu chu cái miệng nhỏ, cậu mới ba tuổi hai tháng thôi, không quấy khóc hay ầm ĩ đã ngoan lắm rồi.
Vừa rồi nhìn thấy vài đứa trẻ cùng lứa, tất cả bọn chúng đều khóc lóc dùng dằn, nước mắt nước mũi chảy ròng.
Trình Li Nguyệt bước xuống, âu yếm nhìn con trai nói: “Tiểu Trạch, đứa trẻ nào cũng phải đi học. Đến trường có thể học được
rạt nhiều điều, chẳng hạn như học hỏi kiến thức, hòa đồng với mọi người rồi kết thêm nhiều bạn mới, con có hiểu không?”
“Vâng! Con sẽ đi học thật ngoan.” Cậu bé rõ ràng đang có chút không tình nguyện.
“Từ giờ trở đi, mỗi ngày sau giờ học, mommy sẽ đón con đúng giờ, cỏ được không?” Trình Li Nguyệt hứa.
“Mommy có đi cùng daddy không ạ?” Cậu bé hỏi.
Cung Dạ Tiêu cúi người xuống, choàng tay qua vai Trình Li Nguyệt, mỉm cười hứa: “Được, hôm nào daddy cũng sẽ cùng mommy đón con đi học về.”
Trình Li Nguyệt đang phải chịu đựng cái móc heo của anh, gật đầu mỉm cười để an ủi con trai khỏi sợ trường học, “Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau đến.”
Cậu bé nhìn thấy cảnh Daddy và Mommy tình tứ, “Vâng”, cậu dang rộng đôi tay ngắn ngủn của mình ôm chặt lấy Daddy và Mommy vào lòng.
Cung Dạ Tiêu và Trình Li Nguyệt bị cậu nhóc ôm, hai má đột nhiên áp vào má, có cảm giác như bọn họ đang môi kề má ấp, khuôn mặt Trình Li Nguyệt nóng bừng, Cung Dạ Tiêu vô cùng hưởng thụ hành động của con trai mình, quanh thân người kia đều là hơi thở ngot ngào khiến anh tham lam hít sâu lấy hai hơi.
“Daddy, mommy, chúng ta phải mãi mãi ở bên nhau! Không bao giờ tách rời nhau! Gia đình chúng ta phải yêu thương nhau.” Không biết cậu bé học câu này từ đâu, nghiêm túc nói.
Mong muốn của đứa nhỏ khiến trái tim Trình Li Nguyệt run lên, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, vừa lúc chạm vào một đôi mắt sâu thẳm của người kia, dường như nới đó đang ẩn chứa tình cảm phức tạp mà cô không thể hiểu được.
Trình Li Nguyệt vội vàng quay đầu đi, nhìn thấy đôi môi mỏng gợi cảm của Cung Dạ Tiêu khẽ hé mở, “Được, gia đình ba người chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Giọng anh rất trầm, hơi thở nóng ấm lướt qua tai Li Nguyệt như bị lông vũ khẽ vuốt
ve, những lời này khi rơi vào tai cô cũng đặc biệt mạnh mẽ nhưng cũng đầy ám muội.
Hô hấp cùa Trình Li Nguyệt hơi nghẹn lại, người đàn ông này đang nói thật hay giả vậy? Hay chỉ đang nói dối con trai cô thôi?
“Vâng! Mommy cũng phải cam đoan đi!” Cậu bé nghe thấy lời bảo đảm của Cha, nghĩ rằng mẹ cũng nên bày tỏ tâm ý của mình.
Trình Li Nguyệt có thể bày ra vẻ mặt gì đây gì? Nếu một gia đình ba người ở bên nhau mãi mãi, có nghĩa là cô sẽ kết hôn với người đàn ông này? Bây giờ đổi với cô mà nói sinh vật man tên đàn ông có cũng được không có cũng không sao.
“Tiểu Trạch, mommy của con đã hứa từ tận đáy lòng của cô ấy rồi.” Cung Dạ Tiêu biết da mặt cô mỏng, nói đỡ cô một câu.
Cậu bé cũng không làm khỏ mẹ mình. Cậu nới lỏng cánh tay ngắn ngủn đang ôm chặt hai người của mình. Lúc này, giáo viên chủ nhiệm của cậu bé, một người phụ nữ ngoài 30 tuổi với kinh nghiệm giảng dạy phong
phú, bước tới nói: “Tiểu Trạch, hôm nay ở trường chơi một ngày có được không? ”
Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với Daddy và Mommy phía sau, “Tạm biệt Daddy Mommy, nhớ đón con sau khi tan học nhé!”
Cung Dạ Tiêu nhìn con trai gật đầu, Trình Li Nguyệt cũng cúi xuống cười hiền lành nhìn cậu bé, lúc con trai được cô giáo dẫn vào trường, nụ cười của Trình Li Nguyệt vụt tắt.
Quay đầu nhìn người bên cạnh, “Tôi hi vọng sau này anh sẽ không nói lời lừa gạt con trai. Nó còn nhỏ, sẽ tưởng thật.”
Cung Dạ Tiêu nhướng nhướng mày kiếm, “Tôi nói dối con trai tôi khi nào?”