Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 87
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Chính là câu vừa rồi, ba người nhà chúng ta sẽ luôn ở bên nhau là có ý gì? Chuyện không thể làm đừng đi hứa lung tung.”
Trình Li Nguyệt trực tiếp chỉ ra câu nói này.
Đôi lông mày Cung Dạ Tiêu nhíu lại anh đột nhiên duỗi tay ra, vòng qua eo thon của cô, kéo lại gần, “Ai nói tôi không làm được?
Chỉ cần em dám gả, tôi dám cưới.”
Giọng anh trầm trầm đầy cương quyết.
Trình Li Nguyệt trợn tròn mắt kinh ngạc, cô duỗi tay đẩy anh ra theo bản năng, “Cung Dạ Tiêu, ai nói tôi sẽ lấy anh.”
“Đời này, nếu không gả cho tôi, em dám gả cho người khác thử xem! Tôi không bao giờ cho phép bất cứ người đàn ông nào làm cha dượng của con tôi.” Cung Dạ Tiêu thấp giọng cảnh cáo, trong lời nói sặc mùi nguy hiểm. Hay tay ép cô sát vào người anh.
Trình Li Nguyệt có chút khó thở đẩy anh ra, “Anh buông tôi ra.”
“Nếu cô dám kết hôn với người đàn ông khác, kẻ đó nhất định sẽ trở thành ma.” Người đàn ông tiếp tục cảnh cáo.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trình Li Nguyệt đỏ bừng như máu, cô thở hắc ra, nói: “Dù tôi đã kết hôn hay không thì liên quan gì đến anh? Hơn nữa gia đình anh có nhìn lọt mắt tôi không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiêu hơi thay đổi, hai tay thả lỏng, Trình Li Nguyệt vội vã lùi lại vài bước, kinh ngạc nhìn anh.
Khuôn mặt của Cung Dạ Tiêu đanh lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, trầm giọng ra lệnh: “Việc gì cô phải làm bây giờ là cùng con trai ở lại bên cạnh tôi, không được phép đi đâu cả.”
Trình Li Nguyệt cắn môi, vừa rồi cô đoán đúng rồi? Gia đình anh ấy thực sự không đồng ý? Chắc hẳn đã bày tỏ ý kiến của họ rồi!
“Cung Dạ Tiêu, tôi cũng cảnh cáo anh, nếu anh dám mang con trai của tôi rời xa tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.” Trình Li Nguyệt kiên quyết nhìn anh, nắm chặt tay, khí thế trên người đều toát ra.
Tuy rằng đối với anh mà nói, lời đe dọa cô chả là gì cả, nhưng thứ anh không thể bỏ qua chính là ánh mắt oán hận đang nhìn mình của cô, anh thở dài nói: “Vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi. Tôi cam đoan con trai sẽ luôn ở bên cạnh cô.”
“Thật sao?” Trình Li Nguyệt không thể tin
được nhìn anh.
Cung Dạ Tiêu đột nhiên bước tới, nắm tay cô, “Tin anh đi.”
Trình Li Nguyệt sững sờ vài giây, năm ngón tay bị anh giữ chặt lấy kéo ra khỏi cổng trường.
Không biết dây thần kinh nào Trình Li Nguyệt phản ứng chậm, vậy mà cô không vùng khỏi tay anh, tâm tình đối chọi gay gắt vừa rồi cũng biến mất, nhưng trong lòng cô lại nổi một tia nghi ngờ, người đàn ông này thật sự đứng về phía cô?
Lúc bị Cung Dạ Tiêu đẩy ngồi vào ghế phụ, Trình Li Nguyệt vẫn còn hơi sững sờ, Cung Dạ Tiêu ngồi vào ghế lái, nhìn cô quên thắt dây an toàn, thân hình cao lớn nghiêng về phía cô.
Trình Li Nguyệt lập tức kinh hãi nghiêng người về phía cửa sổ, cảnh giác nhìn anh, “Anh định làm gì?”
Cung Dạ Tiêu thấy cô ấy trông như một con nhím xù lông, nói, “Ngay cả khi tôi muốn làm, trong xe cũng không có đủ chỗ cho tôi chơi.” Vừa nói cánh tay thon dài hữu lực của anh vừa với sang dây an toàn giúp cô cài lại.
Trình Li Nguyệt nhìn thấy rõ ràng là anh muốn thắt dây an toàn cho cô, nhưng vẫn nói những lời hạ lưu như vậy, nhất thời cạn lời.
Đã hơn 11 giờ trưa, Cung Dạ Tiêu đề nghị, “Chúng ta đi ăn cơm trước, sau bữa trưa tôi sẽ đưa cô đến công ty, buổi chiều cùng nhau đi đón con trai.”
Khuôn mặt Trình Li Nguyệt vô cớ đỏ lên, anh ta kêu con trai tự nhiên như vậy, sắp xếp mọi việc như thể hai người đã là vợ chông rồi.
Trình Li Nguyệt không nói lời nào, nhưng rõ ràng có chút không muốn ăn trưa với anh, Cung Dạ Tiêu không quan tâm cô có muốn hay không, anh lái xe đến một nhà hàng mà anh thường lui tới.
Trong phòng ăn.
Cung Dạ Tiêu gọi một bàn nhiều thật món ngon, Trình Li Nguyệt vẫn không được tự nhiên như cũ, vẫn không nói chuyện, cô thường không nói nên lời trước người đàn ông này.
“Không muốn nói chuyện với tôi sao?” Cung Dạ Tiêu chậm rãi mở chai rượu đỏ của mình.
Trình Li Nguyệt quay mặt đi khỏi cửa sổ,
“Không có gì để nói.”