Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 93
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Cậu bé ngồi trên xe đẩy, mắt to nhìn trái nhìn phải, Cung Dạ Tiêu đẩy xe, Trình Li Nguyệt đang chọn rau sạch ở hàng rau, cảnh tượng này trong mắt người ngoài, không phải là một gia đình ba người sao?
Cung Dạ Tiêu đã che giấu rất tốt tin tức của bản thân nên khi đi giữa đám đông anh không lo bị nhận ra, tuy nhiên khi bị nhiều người nhìn, bọn họ đều bị sợ trước khí chất tự nhiên của anh. Thiết nghĩ, anh hẳn là một nhân vật lớn.
Lần này Trình Li Nguyệt đã được phô bày khả năng nữ công gia chánh của mình. Trong việc đi chợ cô tương đối có kinh nghiệm hơn. Sau khi chọn rau xong, cô đi đến khu bán thịt. Cô còn tính cả bữa sáng ngày mai ăn những gì.
Lúc thanh toán Trình Li Nguyệt định quẹt thẻ vì cô mua hơi nhiều đồ, khi đang tìm thẻ trong túi, một chiếc thẻ vàng được đưa ra trước mắt cô.
“Quẹt của tôi.” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Trình Li Nguyệt nhìn một cái, đẩy ra, đồng thời rút thẻ ra, ngẩng đầu nói với người đàn ông, “Quẹt thẻ của tôi.”
Cung Dạ Tiêu nhíu mày, cô còn tỏ ra khách khí với anh, lúc này người phục vụ đã quét xong mã vạch và báo giá, khi Trình Li Nguyệt đưa tay đưa thẻ, Cung Dạ Tiêu ỷ vào chiều cao của mình, nhanh chân bước tới. “Quẹt cái này.”
“Của tôi của tôi, quẹt của tôi.” Trình Li Nguyệt vội nói.
Nhân viên nhìn hai tấm thẻ một lượt, rồi nhìn người đàn ông đang đưa tấm thẻ vàng, trông anh rất sang trọng tôn quý, làm cỏ ta không tự chủ được nhận thẻ của anh, “Vậy thì quẹt thẻ quý ngài này.”
Trình Li Nguyệt không dám trách nhân viên thu ngân, vì vậy cô đành ngượng ngùng cất lại chiếc thẻ.
Sau khi quẹt thẻ, cô mới phát hiện anh xách mấy túi đồ, đẩy Tiểu Trạch đứng đợi
cô ở phía trước, người phục vụ đưa cho cồ tấm thẻ, “Cô ơi, thẻ của chồng cô.”
Trình Li Nguyệt đỏ bừng mặt, Cung Dạ Tiêu là chồng cô?
Trình Li Nguyệt không tiện giải thích, cô cầm lấy tấm thẻ vàng, nắm trong tay đi về phía Cung Dạ Tiêu, tai của anh rất thính nên đã nghe thấy câu nói kia.
“Bây giờ nó đã là thẻ của chồng cô, vậy thì cô có thể giữ lại rồi!” Cung Dạ Tiêu cười trêu chọc cô.
Trình Li Nguyệt nghiến răng trừng mắt nhìn anh, “Tôi không thèm.” Nói xong, cô vội vàng muốn trả lại tấm thẻ cho anh như thể tấm thẻ sẽ làm bỏng tay cô.
Nhưng anh lại mặc một chiếc áo sơ mi không có túi, Trình Li Nguyệt vừa thấy anh lấy nó từ trong túi quần ra, cô lập tức cất thẻ vào túi quần của anh.
Cô thò bàn tay mảnh mai của mình vào, theo bản năng, cô cố gắng đưa tấm thẻ vào sâu hơn, kẻo nó rơi ra nên chọc vào sâu trong túi.
Đột nhiên tay cô chạm phải thứ gì đó, cô sợ hãi đến mức giật thót lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiêu cũng hơi nhíu lại, nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sờ xong chưa?”
Trình Li Nguyệt muốn chui xuống lỗ luôn rồi, cô đâu có nghĩ mới có như vậy đã chạm vào như thế này!
“To gan lắm, dám công khai quấy rối tình dục tôi trong trung tâm thương mại.” Cung Dạ Tiêu không muốn bỏ qua cơ hội châm chọc cô.
Trình Li Nguyệt đang muốn phát điên, cô nhanh chóng nhìn về phía con trai bé, vì sợ cậu bé nghe thấy những lời không thích hợp với trẻ con như vậy, nhưng nhìn thấy cậu bé đang xé bao bọc lốc sữa đỏng chai, rõ ràng là không có thời gian để ý đến ba mẹ đang nói gì.
“Mommy ơi, giúp con mở nó ra đi.” Cậu nhóc đưa cho cô một chai sữa, Trình Li Nguyệt nhận lấy. Cô thường không thể dùng tay mở trực tiếp vì móng tay của cô mỗi lần đều đau muốn chết.
Cô đang nghĩ cách thì một bàn tay to lớn đã cầm lấy chai sữa, anh chỉ động động tay đã dễ dàng mờ ra rồi đưa cho con trai.
Trình Li Nguyệt sững sờ vài giây, bốn năm qua cô đều tự mình làm hết mọi việc, nếu làm không được thì phải tỉm cách làm cho được, lúc này cô mới nhận ra có một người đàn ông ở bên cạnh mình cũng khá hữu ích.
Tựa như mở nắp chai.
về nhà, căn nhà không thiếu một thứ gì, Trình Li Nguyệt để vào tủ lạnh mấy loại nước sốt thường dùng vừa mua, cô thích cảm giác tủ lạnh được chất đầy đồ ăn.
Trình Li Nguyệt không thích ăn cơm buổi tối, cô định nấu mì, đây là sở trường đặc biệt của cô, cô đã nấu bốn năm, con trai cô yêu thích món mì bốn năm lần trước Cung Dạ Tiêu cũng không hề chê.
Trình Li Nguyệt đang bận rộn trong căn bếp cao cấp. Trong phòng khách rộng rãi, cậu bé bày ra một loạt các bộ phận lắp ráp để lắp robot. Cung Dạ Tiêu ngồi trên sàn với cậu, nhìn con trai mình thông minh
nhanh nhạy lắp ráp. Anh cảm thấy rất tự hào, anh sẽ chỉ nêu ý kiến khi con trai thực sự phân vân.
Sau nửa tiếng, Trình Li Nguyệt bưng ra ba tô mì thơm phức được rắc hành lá xắt nhỏ lên trên, trông rất bắt mắt.
“Rửa tay ăn cơm này.” Trình Li Nguyệt kêu lên.
Hai cha con đứng dậy, cùng nhau đi vào phòng tắm rửa tay, khung cảnh trên bàn được phản chiếu lên cửa số cạnh nhà ăn, trên trần nhà treo đèn chùm pha lê, ánh sáng phủ xuống, cả căn nhà lộng lẫy, mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí càng làm tăng thêm không khí của gia đình. .
Đỏi mắt của Cung Dạ Tiêu rơi vào người phụ nữ đang cời tạp dề ngồi xuống, một vài sợi tóc xõa trên tai. Cô đang mặc một chiếc áo sơ minh trắng phối với quần tây vừa vẹn dáng người, eo nhỏ chân thon làm anh nuốt nuốt nước bọt.
Cái đêm bốn năm trước ấy, anh đã quên hết mọi chuyện, nhưng sau khi biết cô, một
số chi tiết dần hiện rõ trong đầu anh.