Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu - Chương 95
Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Cung Dạ Tiêu ở một bên cười ha ha, nhìn Trình Li Nguyệt đang xấu hổ, khen con trai: “Con của cha nói đúng, đi, daddy tắm cho con.”
Cậu bé nắm tay anh đi về phía phòng tắm, để lại Trình Li Nguyệt ở sau lưng không nói nên lời.
Ngay khi người đàn ông này xuất hiện đã chia sẻ tình yêu của con trai mình dành cho cỏ.
Sau khi tắm xong, mái tóc đen của cậu bé bị ướt dính vào trán, Trình Li Nguyệt cầm máy sấy tóc đợi con trai, cậu nhóc ngoan ngoãn để cô sấy, mái tóc ngắn đen mượt của cậu được sấy khô càng làm cậu trở nên hoạt bát.
Trình Li Nguyệt ôm lấy đầu nhỏ của cậu hôn vài cái, “Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi, mười phút nữa mẹ sẽ qua kiểm tra.”
“Vâng! Mommy và daddy ngủ ngon.” Cậu bé vẫy tay chào cô.
Trình Li Nguyệt bước ra lúc đóng cửa lại, nhìn thấy một bóng dáng đẹp trai dạng thả lỏng đứng trước cửa sổ kính suốt liền từ trần đến sàn, như thể đang ngắm nhìn ánh đèn của hàng ngàn gia đình.
Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng
cùng quần tây ống ôm màu đen, ăn mặc giản dị nhưng sang trọng cuốn hút.
Trình Li Nguyệt biết nếu đứng ở đó ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhất định sẽ đẹp không sao tả xiết, bởi vì đây là thiết kế độc quyền duy nhất.
Khi anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh quay người lại, thân hình cao lớn dựa vào cửa sổ thủy tinh, khuôn mặt đẹp như điêu khắc dưới ánh đèn khiến người ta càng không thể rời mắt, từ trong ra ngoài toát lên vẻ nam tính quyến rũ, giống như một quý tộc ma cà rồng.
“Tiểu Trạch đã ngủ rồi?” Giọng nói trầm trầm từ tính của Cung Dạ Tiêu vang lên.
“Nó sẽ tự ngủ một mình.” Trình Li Nguyệt đáp, không hiểu sao cô cảm thấy rất khát, bước đến máy lọc nước, rót lấy một cốc nước uống.
Cung Dạ Tiêu nhìn chằm chằm vẻ mặt thanh thuần thoát tục của cô, ánh mắt anh lại sâu thêm một chút, anh nghĩ, người phụ nữ này khi nào mới bị anh cưa đổ, sau tình nguyện leo lên giường của mình.
Trình Li Nguyệt liếc nhìn anh, bây giờ cô đã sống chung dưới một mái nhà, nếu lạnh lùng quá thì sẽ rất tệ, cô nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”
Cô đẩy cửa vào phòng ngủ của mình, đóng lại.
Cung Dạ Tiêu nhíu chặt mày kiếm, người phụ nữ này thật sự không coi trọng anh!
Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên.
Trình Li Nguyệt đang ở trong phòng, dùng điện thoại di động đọc tin tức, dự định hai mươi phút nữa sẽ kiểm tra xem con trai cô đã ngủ chưa.
Thời gian xem tin tức trôi qua nhanh chóng, cô liếc mắt nhìn thời gian rồi đẩy cửa bước ra, ngọn đèn pha lê từ trần đến sàn trong đại sảnh đã tắt, chỉ còn lại một vài ngọn đèn tường nhỏ mờ mờ, Cung Dạ Tiêu không còn ở đó, có thể đã vào phòng ngủ rồi.
Trình Li Nguyệt nhẹ nhàng bước vào phòng con trai cô, trong phòng cậu bé cũng
để lại một chiếc đèn tường nhỏ, thân hình nhỏ bé của cậu đã nằm trong chăn bông đang ngủ rất say, Trình Li Nguyệt kiểm tra trán con xem có đổ mồ hôi không.
Sau khi kiểm tra xong Trình Li Nguyệt nhẹ nhàng bước ra cửa, chú ý đến chuyển động của cậu bé, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lúc cô quay đầu lại đột nhiên chạm vào một đôi mắt đen không đáy, trái tim cô đập mạnh vì sợ hãi, đôi môi đỏ mọng như muốn bật ra tiếng hét.
Lòng bàn tay của người đàn ông nhanh chóng che đi cái miệng nhỏ nhắn của cô, chặn luôn mọi âm thanh của cô. Sau đó khuôn mặt điển trai của anh tiến lại gần, “Suỵt…”
Hơi thở mát lạnh của anh phun vào mặt cô, có giảm giác nguy hiểm không giải thích được, Trình Li Nguyệt tức giận nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này sao lại có thể trốn trong bóng tối như ma vậy? Vừa rồi cô thực sự sợ chết khiếp.
Người dọa người sẽ chết người đỏ.