Tổng Tài, Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm - Chương 48
* Cậu ngồi xuống đây, bác sĩ sẽ lấy ra bâng bó cho cậu ” Hứa Trác Nguyên kéo Hoâc Kiến Vũ ngồi xuống ghế đế bác sĩ làm việc.
Hoâc Kiến Vũ cởi áo mình ra đế cho bác sĩ lấy đạn từ tay, Anh ngã người về sau nhâm mât lại hình ánh Triệu Tuệ An ngồi dưới vũng máu khiến trái tim anh bóp nghẹn .
Bâng bỏ cho Hoâc Kiến Vũ xong Cố Minh Tẽ cũng đi lại, anh đã chính tay đưa Hạ Lưu Nhi vào hâc bang mới yên tâm , anh sợ có sai sót như vậy sẽ không biết ãn nói với Hoâc Kiên Vũ thế nào .
* Lão đại tôi đã đưa cô ta đến hâc bang , bân hai chân cô ta, khá nãng trốn thoát là không có ■ Có Minh Tẽ báo cáo
ừ, giết đi’ Hoâc Kiến Vũ nhàn nhạt nói.
* Quần áo ngài dính đầy máu rồi hay là tôi bảo người đem quần áo tới ■
Hoắc Kiến Vũ không nói gì ngồi bẹp dưới nền trước cửa phòng cấp cứu, anh ước gì có thế thay thế cô vào trong đó .
Hứa Trác Nguyên thấy vậy liền đi lại vổ vai an ủi anh, Hoẳc Kiến Vũ ôm mặt bật khóc . Anh sợ, sợ mất đi Triệu Tuệ An của anh, nếu hai mẹ con Triệu Tuệ An có mệnh hệ gì anh sống cũng không còn ý nghĩa gì hết.
Hoắc Kiến Vũ liền chịu không nổi ,ngôi dậy xông vào phòng cấp cứu nhưng bị Hứa Trác Nguyên giữ lại
’ Kiến Vũ cậu bình tĩnh lại, cậu vào trong chỉ cản trở bác sĩ thôi, vợ cậu sẽ không sao đâu mà ’
Hoắc Kiến Vũ vuốt mặt để lấy lại bình tĩnh, đập tay mạnh vào tường , máu từ vết thương lại râm rĩ chảy ra.
* Hoắc Kiên Vũ cậu làm động vết thương rồi, câu không lo cho mạng sống mình sao? bình tĩnh lại ■ Hứa Trác Nguyên bực bội quát lên
‘ Vợ tôi cô ấy không biết sông chết thế nào? còn có cả đứa con của tôi ở trong bụng cô ấy, cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây ?’■ Hoắc Kiến Vũ lét lên làm cho ai ở đây đều lạnh toát
* Cạch ♦
* Vợ tôi cô ây thê nào ? ‘ Hoắc Kiến Vũ nâm cố áo bác sĩ quát lên
* Thiếu phu nhân đã qua cơn nguy hiếm nhưng bác sĩ mặt xanh loét
’ Nhưng cái gì? “ Anh nghiến răng nói
’ Nhưng cái thai do va chạm mạnh mát máu quá nhiêu nên không giữ được ■
■ Ông nói cái gì ? tại sao không giữ được đứa bé * Hoâc Kiến Vũ mất kiếm soát đấy mạnh bác sĩ vào tường, Hứa Trác Nguyên giữ chặt anh lại.
Huhu Tuệ An, cháu nội của ta ■ Bà Hoâc khóc nức nỡ
Triệu Tuệ An được chuyến lên phòng bệnh, ai cũng vào phòng với cô chỉ duy nhất Hoắc Kiến Vũ không vào , anh ngồi trâm ngâm hay tay bấu vào nhau
* Kiến Vũ cậu nên vào với vợ cậu, cô ấy đang rất cần cậu bên cạnh, cậu ngồi đây cũng không phái là cách ■ Hứa Trác Nguyên đi ra ngồi xuống ghế cạnh anh
* Tôi không dám vào , tôi sợ cô ấy tỉnh dậy sẽ hỏi về đứa bé, tôi không đú can đàm đế trả lời ■
*Tôi cũng không biết khuyên cậu như thế nào nhưng cậu phải lấy lại tinh thần đế làm chỗ dựa cho vợ cậu ‘
* Tại tôi vô dụng nên mới không báo vệ tốt cho hai mẹ con cô ấy ,lúc trưa cô ây rất phấn khởi khi thông báo mang thai với tôi. Tại sao vậy, tôi còn chưa cảm nhân được đứa bé trong bụng cô ấy thì đứa bé đã mất. Tôi là một người ba vô
dụng ,rất vô dụng ”
’ Kiến Vũ
Hứa Trác Nguyên định nói gì thì bên trong đã có tiếng nức nỡ rồi la hét. Hoâc Kiến Vũ bật dậy nhln vào cánh cửa nhưng lại không dám bước vào .
Triệu Tuệ An tinh lại biết tin đứa bé không còn cô vô cùng hoảng loạn , từ ba mẹ đến đứa bẻ ai cũng bỏ cô mà đi.
* Con không tin , đứa bé lả còn trong bụng con ,mọi người gạt con ■ Cô la hét lên
’ Tuệ An đứa bé đã đi rỗi nhưng sau này nó sẽ quay lại với con mà ■ Bã Hoắc nói
‘ Con không tin , mọi người là đang gạt con, Kiến Vũ đâu? anh ấy đâu , anh ấy sẽ không có gạt con ■ Triệu Tuệ An gỡ kim tiêm đi xuống giường .
* Cạch * Hoâc Kiến Vũ đi vào
” An, bình tĩnh đi em . Ngoan nín đi” Hoác Kiến Vũ đưa tay lau nước cho cô
‘ Kiến Vũ có phải bâo bối vẳn còn trong bụng em phải không ?”
’ Tuệ An bảo bối là không có duyên với chúng ta , sau này khi em khỏe lại bảo bối sẽ về với chúng ta mà ”
’ Không không ,bâo bối giận em rồi, tại em mà bảo bối mất, nếu như em không giấu anh thì bào bối vẳn còn . Kiến Vũ xin lổi anh ’ Triệu Tuệ An òa khóc ,cả cơ thế được Hoắc Kiến Vũ ôm trọn
’ Em không có lối, ngoan nín đi, lỗi do anh không bảo vệ tốt cho hai mẹ con . Anh mới là người có lồi ”
’ Không đâu, Kiến Vũ anh trách em đi ,anh la em đi, ỉại em , tại em mà con mất. Tại em ” Triệu Tuệ An gào lên rồi ngất đi trong vòng tay của Hoắc Kiến Vũ
’ Tuệ An, Tuệ An . Mau gọi bác sĩ, nhanh lên ’ Hoác Kiến Vũ bế cô lên đặt lên giường
…Trong giấc mơ
* Đây là đâu vậy ’ Triệu Tuệ An thây minh đi nơi nào rất xa lạ
* Mẹ..mẹ, Bảo báo đây này ■ Một bé trai tâm 5 tuổi rất giông Hoắc Kiến Vũ, như bẩn thu nhỏ của anh đang cầm trên tay một con siêu nhân chạy lại với cô
* Nhóc con, con gọi ai là mẹ thế “ Cô đi lại ngôi xuống xo đầu bảo bẩo
’ Mẹ…mẹ không nhận bão bảo sao? bảo báo là con của mẹ cơ mà ’
■ Báo báo là con sao? là con của mẹ sao ?“ Tuệ An òa khóc
* Dạ , mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc ba rất xót ” báo bào lau nước mắt cho cô
* Bảo bão con vê với mẹ đi được không ? mẹ hứa mẹ sẽ báo vệ con mà”
* Mẹ, bảo bảo phái đi thăm ông bà ngoại rồi .thăm xong bảo bảo v’ê vởi mẹ được không ? *
’ Không, Bảo bảo con giận mẹ nên không vê với mẹ sao? mẹ xin lỗi đế con gặp nguy hiếm rôi’ Cô vuốt ve khuôn mặt bảo bảo mà nước mắt lăn dài
’ Không cỏ, báo báo không giận mẹ, báo bảo rất thưong mẹ, mẹ cúa bảo bão rất xinh đẹp ■
■ Báo báo con thích siêu nhân sao? con vé với mẹ, mẹ mua thật nhiẻu siêu nhân cho con chơi được không?”
‘ Mẹ, Báo báo phái đi rồi. Con đi thăm ông bà ngoại xong ròi sẽ vẽ với mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không? con không muôn nhìn mẹ khóc, sau này báo báo vê với mẹ con sẽ bão vệ mẹ . “ bảo bảo ôm cổ hôn vào bên má Triệu Tuệ An rôi rời đi
■ Báo báo mẹ xin con được không? vẽ với mẹ, ba đang chờ mình vè đỏ báo báo ” Cô níu tay báo báo lại
- Mẹ …”
’ Bảo báo hay con dẳn mẹ theo được không? mẹ không muốn rời xa con đâu , mẹ không muốn ”
‘ Ba đang chờ mẹ về kìa , con nhất định sẽ về với mẹ mà , ông bà ngoại đang gọi con , con phái đến thâm ông bà ngoại rồi, báo báo đi nhá ” Đứa bé dãn khuất xa
‘ Bảo bảo đừng đi mà con, đừng bỏ mẹ, bảo bào” Triệu Tuệ An khóc nức nở
’ Bảo bảo đừng đĩ, đừng bỏ mẹ, bảo bảo ■ Triệu Tuệ An òa khóc rồi bật dậy
’ Tuệ An , Tuệ An ’
‘ Kiên Vũ khi nãy em nhìn thây bảo bảo của chúng ta ,bảo bảo câm một con siêu nhân , gương mặt rất giống anh , nhưng …nhưng báo báo không chịu về với em ’ Cô khóc dụi vào lòng Hoắc Kiến Vũ