Vô thượng Luân hồi chi môn - Chương 3874
Khối đá đó chí nhỏ bằng vò rượu, bề ngoài cũng không được đẹp cho lắm, toàn thân loang lố giống như còn có thể sinh ra sâu mọt, trên khối đá còn có nhiều lổ nhỏ lờm chởm, nguyên nhân chính vì có bề ngoài xấu xí không bán được cho nên nó có giá rất rẻ, cũng ít có người đoái hoài đến nó.
Nhưng khối đá xấu xí đó đã khiến cho căn nguyên của hắn rung lên mãnh liệt.
Triệu Bân lại mở Tiên nhãn ra nhưng đáng tiếc là hắn không thế nhìn thấu.
Bất đắc đĩ hẳn lại phóng ra một tia căn nguyên, dung nhập vào trong Tiên nhãn.
Hay lắm! Vừa làm như vậy thì hần liền có thế nhìn thấy rõ ràng, mặc dù vẳn bị một nguồn năng lượng thần bí ngăn trờ nhưng hắn vần có thế nhìn thấy ở trong phần sáu nhất là một loại quả
màu đỏ tươi chỉ to bằng quả nho đang lóe ra ánh sáng.
“Căn nguyên tiên quả?”
Hai mẳt Triệu Bân sáng lên, hán đẫ từng đọc được vài lời giới thiệu về loại quả này trong bí quyến, đúng như tén gọi, đày là một loại tiên quả dùng nuôi dường căn nguyên, sau khi luyện hóa có thế biến thành chất dinh dưỡng cho căn nguyên.
“Không tồi”.
Triệu Bân liếm môi trong lúc chạm vào Tiên nhãn.
Tiên nhãn phối hợp với căn nguyên huyết mạch có thế giúp cho hắn nhìn xuyên qua khối đá.
Đảy đúng là một phát hiện đáng ngạc nhiên, lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng trong khối đá nào có bảo bối, đúng là con mẹ nó tuyệt vời!
“Đạo hữu, ta muốn có khối đá này”, Triệu Bán lên tiếng hỏi.
Thánh nữ Chu gia lướt đến như gió để giải cấm chế trẽn khối đá, sau đó cười nói: “Cât ở đây hay là mang đi?”
“Như vậy là ý gì?M, Triệu Bân hỏi.
“Nếu như cât ở đây thì nó sẽ được bán với giá được đánh dấu”.
“Nếu như mang đi không cât thì phái trả giá gấp đôi”.
Thánh nữ Chu gia khẽ cười nói, giọng nói vô cùng ẽm tai.
Tại sao?” Triệu Bân hỏi lại.
Hỏi xong thì hần liền cười khan.
Cảu hỏi của hắn dường như có chút ngu ngốc, nếu như cát tại đây mà ra báo bối thì có thế khiến cho xưởng đá thêm nối tiếng, công việc làm ăn càng lúc càng trớ nén phát đạt, còn nữa, nếu như có thế cắt ra bảo bối thi Chu gia cũng có thể bỏ ra giá cao để mua lại, trong khi nếu như hắn mang đi thì cho dù có cầt ra bảo bối cũng không có ai biết!
Đó là ỷ nghĩa của việc phải bán giá gấp đôi cho một khối đá mang đi.
Hầu hết những người đánh cược mua đá đều sẽ chọn cắt đã ngay tại chồ.
“Mang đi”.
Triệu Bân mỉm cười lấy ra hai vạn tiên thạch.
Ngay sau đó hắn liền đấy khối đá vào giới vĩnh hằng, bảo bối bình thường thi không nói làm gi nhưng bên trong khối đá này lại là căn nguyên tiên quả có ý nghĩa phi phàm, nếu như cắt ra trước mặt mọi người thì cả xưởng đá sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Có của không thế để lộ ra ngoài.
Hắn không muốn trở thành mục tiẽu của mấy lão già này.
“Cứ tiếp tục xem đi”.
Thánh nữ Chu gia mỉm cườỉ sau đó xoay người rời đi.
Khối đá này đằ năm ở đây mấy năm rồi, cuối cùng cũng có người mang đi.
Triệu Bân vẫn chưa rời đi, tiếp tực hưng phấn đi xung quanh chọn lựa, hai mắt liên tục liếc trái liếc phải, mồi khi bước đến một khối đá nào thì hần đều có thể nhìn thấy rõ bên trong, tám phần đêu không cỏ bảo bối, còn lại hai phần có bảo bối thì hơn phân nửa đều là những vật không xứng với giá cá của chúng.
ở trong góc.
Hẳn lại đụng phải lão đạo áo lót.
Khuôn mặt cúa lão ta đã trở nên đen hơn trước rất nhiều, lão ta liên tiếp chọn trúng mấy tảng đá không hề cỏ bảo bổi, vì muốn Eấy lại oai phong mà đã tiêu hết 140 vạn tiên thạch.
Triệu Bân dừng lại bên cạnh một bãi đá.
Tảng đá này còn lớn hơn cái bồ một chút, nhìn bẽn ngoài không cỏ điều gì thần kỳ nhưng hắn có thế liếc mât nhìn thấy bên trong có bảo bối, đó chính là một đóa sen màu xanh tỏa ra sinh linh khí mênh mông, nhưng bị nguồn năng
lượng thần bí cách trở nên sinh linh khí đều bị mẳc kẹt ở bên trong.
“Liên Hoa Hữu Sinh”, Triệu Bân lấm bấm.
Hăn đã từng nhìn thấy tiẻn vật này, ngày xưa ở phàm giới khi hân bị cô lang dạ hành đánh rơi xuống vực sâu, chính nhờ có vài giọt tinh hoa cúa Lièn Hoa Hữu Sinh đã khiến cho hắn khới tử hồi sinh.
Không ngờ đến Tiên giới hắn lại gặp nó một lần nữa, hơn nữa còn tươi tốt chứ không héo rũ, đây chính là thứ tốt, những người sầp hết tuối thọ thích nó nhất, chỉ cần dùng nó liền có thể sống thêm được vài chục năm
“Có chút đắt”.